Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 482: Tà ma Có phải ta đi nhầm cửa rồi không?



“Cút ra cho ta!!” Đằng lão giận dữ quát.

Bút ngọc màu xanh nhanh chóng viết xuống một chữ 'lui'. Cùng lúc đó Văn Cung tuôn ra thêm một lực lượng gia cố cho nó.

Nhưng khi từ "lui" này tiếp xúc với Lâm Tiêu, nó lập tức sụp đổ và tiêu tan.

Từ 'lui' đã hoá thành vô số tài khí và chính nghĩa hạo nhiên. Uy năng tiêu tan và bị hắn hút vào cơ thể.

Đây không phải Lâm Tiêu cố ý làm vậy mà hắn đang tập hợp lực lượng cho bước tiếp theo của mình.

Nho đạo tấn công trước mặt hắn không thể tạo ra bất kỳ tác dụng nào.

Đằng lão cau mày thật chặt, phương pháp ép lui cũng vô ích.

Hắn lo phương pháp khác sẽ làm tổn thương tiểu hữu.

Chuyện này rất khó.

"Trời ơi!! Tại sao Tương Khách Khanh đột nhiên tấn công Lâm Tiêu!"

"Có nghe thấy lời nói của Đằng lão và tiếng cười ghê tởm vừa rồi không? Người này đã không còn là Tương Khách Khanh, mà là đã bị tà ma nhập thể khống chế."

"Cái gì?! Hôm qua ta mới nói chuyện với Tương Khách Khanh vài câu. Lẽ nào là ta đang nói chuyện với một tà ma sao?"

"Quá đáng sợ, tà ma này đã xâm nhập vào hoàng thất Đại Can."

Cảnh tượng đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Nhưng so với an nguy của Lâm Tiêu, điều khiến họ sợ hãi hơn chính là... tại sao tà ma này có thể xâm nhập vào hoàng thất Đại Can.

Tương Khách Khanh là người cường giả Hoá Đỉnh hoá đỉnh trong số nhiều khanh khách ở vương triều Đại Can.

Lúc đầu, không dễ dàng gì mới đồng ý lời mời vào vương triều Đại Can.

Ngay cả hắn cũng bị tà ma xâm nhập, vậy còn những khanh khách khác thì sao.

Hay nói cách khác, những người của vương triều Đại Can khác và hoàng thất Đại Can thì sao. Tà ma đã xâm nhập đến mức nào rồi.

"Đằng lão, Lâm Tiêu thế nào rồi? Chuyện gì vậy..." Can Anh Túc đứng cạnh Lâm Tiêu và hỏi một cách lo lắng.

"Là tà ma, vừa rồi là hiện thân của tà ma Sinh Tử cảnh."

"Tình hình hiện tại của tiểu hữu Lâm Tiêu đến Văn Cung chi lực cũng không giúp được gì. Hắn có thể chống đỡ tà ma xâm chiếm hay không, đều phải dựa vào chính mình."

"Suy cho cùng, lần này nguy hiểm mà tiểu hữu gặp phải, e rằng là do lão phu gây ra, nếu như tiểu hữu không xuất hiện thì mục tiêu của Tà ma chính là lão phu..."

Đằng lão vung bút ngọc nhiều lần liên tiếp, một vài chữ "phong" đã cô lập vị trí của Lâm Tiêu. Sau đó, ông ta mới giải thích nguyên nhân và kết quả của vấn đề.

Can Anh Túc chỉ nghe nói về Tà ma, nhưng nàng ta không biết gì về chúng. Sau khi Đằng lão giải thích, nàng ta đã hiểu.

Tà ma nhất tộc đã tồn tại từ thời cổ đại nhưng nhất tộc này cực kỳ hung ác, dã tâm vô cùng lớn.

Họ muốn thôn tính tất cả các chủng tộc khác, xóa sổ mọi thứ và đoạt lấy thiên hạ về tay mình.

Hơn nữa, với năng lực đặc biệt và đặc tính của riêng mình. Nhiều chủng tộc đã không thể chống lại sự tấn công và tàn phá của tà ma nhất tộc. Tà ma nhất tộc cũng nhanh chóng tiến về mục tiêu phía trước.

Thế gian đã bị bọn chúng khiến cho trăm họ lầm than, điều này đã làm dấy lên sự phẫn nộ của mọi người.

Lúc này, nhân loại có hai thế lực đứng lên. Họ dường như được sinh ra để khắc chế tà ma, thậm chí tất cả mọi người trong hai thế lực đều có khả năng giết tà ma vượt cấp.

Dưới sự trấn áp của hai thế lực này, tà ma nhất tộc không có chút sức lực phản kháng nào.

Kế hoạch thôn tính thiên hạ trực tiếp bị ép đến hoảng loạn chạy trốn, bị buộc phải lui tới một nơi nào đó trốn trong hư không.

Sau đó, rất nhiều năm tà ma nhất tộc đã không nữa. Các chủng tộc khác cũng quên mất sự tồn tại của bọn họ, sau đó, đại chiến thượng cổ nổ ra, hàng ngàn vạn chủng tộc sa sút, kỷ nguyên lụi tàn.

Mà trong thời đại này dường như tà ma nhất tộc lại có tham vọng và muốn trỗi dậy.

Mục tiêu chính của họ là toàn lực tiêu diệt hoàn toàn hai thế lực ban đầu đã khắc chế họ.

Kể từ khi Đằng lão tiếp quản Thiên Địa Văn Cung trong hàng trăm năm, ông ta đã nhiều lần đẩy lùi các cuộc xâm lược của tà ma.

Nhưng lần này, tà ma đã chiếm lấy cơ thể của Tương Khách Khanh và ẩn giấu vào bên trong, đây là điều mà ông ta không ngờ tới.

Nếu không có sự xuất hiện của tiểu hữu Lâm Tiêu, e rằng Tương Khách Khanh đang lên kế hoạch tìm thời điểm thích hợp nhất để tung đòn chí mạng với ông ta.

Nếu ông ta chết, Thiên Địa Văn Cung của vương triều Đại Can sẽ tạm thời mất quyền kiểm soát. Khi đó, nếu tà ma nhất tộc nhân cơ hội tấn công họ thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

Nói không chừng toàn bộ vương triều Đại Can sẽ...

Nghĩ đến đây, Đằng lão nhất thời không khỏi sợ hãi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.



Ông ta vẫn đánh giá thấp những thủ đoạn đáng khinh của tà ma này.

Để ám sát ông ta và phá hủy Thiên Địa Văn Cung, những tà ma này đã không từ một thủ đoạn nào.

Đằng lão nhìn về phía thiếu niên vẫn đang tập hợp tài khí và chính khí.

Vô hình trung, Thiên Địa Văn Cung, hoàng thất Đại Can và vương triều Đại Can đều nợ tiểu hữu Lâm Tiêu một ân tình lớn.

Có lẽ tà ma này đã cảm nhận được tiềm năng to lớn ẩn chứa trong cơ thể tiểu hữu Lâm Tiêu.

Nếu tiểu hữu Lâm Tiêu trưởng thành, sự uy hiếp đối với tà ma nhất tộc của họ có lẽ còn đáng sợ hơn nhiều so với toàn bộ vương triều Đại Can và Thiên Địa Văn Cung cộng lại!

Sau khi nghe Đằng lão kể lại, sắc mặt của Can Anh Túc càng trở nên khó coi.

Tà ma nhất tộc mạnh mẽ như vậy. Liệu... liệu Đại Tiêu Tiêu có thể chống đỡ được không?

"Đằng lão đầu, bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi sao?" Mặt Can Anh Túc khó chịu nói.

"Trừ phi tìm được một nguồn lực lượng khác để khắc chế tà ma. Nho đạo giỏi về trấn áp, lực lượng nhất mạch đó giỏi xua đuổi và thanh lọc."

"Đáng tiếc, ta chưa từng nghe nói về sự tồn tại của lực lượng nhất mạnh đó trong vương triều Đại Can của chúng ta." Lão Đằng chậm rãi nói.

Đừng nói vương triều Đại Can không có mà cũng không nghe nói các vương triều xung quanh có lực lượng nhất mạch đó.

Kể từ sau đại chiến thượng cổ, lực lượng nhất mạch đó đã hoàn toàn bị ẩn giấu và không ai biết khi nào họ sẽ quay trở lại.

Nho đạo của họ tốt hơn một chút so với lực lượng nhất mạch đó đó.

Ở Đông vực, ngoài vương triều Đại Can còn có một số vương triều khác tồn tại.

"Lực lượng nhất mạch đó là gì?" Can Anh Túc nghi ngờ hỏi.

“Họ tự xưng là… Phật môn!” Đằng lão nói.

Can Anh Túc nghĩ đi nghĩ lại, thực sự nàng ta chưa bao giờ nghe nói về thế lực này.

"Đừng quá lo lắng, tiểu hữu có khí vận rất lớn, ngay cả lão phu cũng nhìn không thấu, ngẫm lại cũng sẽ không đoản mệnh như vậy đâu." Lão Đằng an ủi.

"Vậy nếu Lâm Tiêu không trụ nổi..." Can Anh Túc lườm Đằng lão rồi nói.

“Nếu hắn biến thành tà ma, lão phu sẽ... đích thân ra tay!!” Đằng lão mặt không chút thay đổi nói.

Khi nàng ta nghe thấy những lời đó thì nở một nụ cười và không nói gì.

Ngay cả khi hắn biến thành tà ma, vậy thì sao chứ, cùng nhau rơi vào tà đạo nói không chừng sẽ thú vị hơn!

...

Ở phía khác, ma niệm của tà ma Sinh Tử cảnh đã xâm nhập vào cơ thể của Lâm Tiêu.

Tâm trạng hắn đang rất tốt.

Ông già Đằng Văn Hiên đó đã là một lão già yếu, sau này giết ông ta cũng không muộn.

Cứ để ông ta trấn giữ Văn Cung thêm vài năm.

Mà Lâm Tiêu này phải bị loại bỏ hoàn toàn.

Không ngờ lần thu hoạch bất ngờ này lại phong phú như vậy.

Tuy nhiên, sau khi ma niệm tà ma này đến một nơi.

Hắn hơi ngẩn người ra.

Hả?! Có phải mình đi nhầm cửa rồi không?

Chương 192: Đạo khí kiêu ngạo, cảm giác nguy hiểm mà tà ma mang tới

Ma niệm tà ma ngây người nhìn nơi trước mắt giống như một thế giới mới.

Uy năng đại hải màu vàng phía dưới cuồn cuộn, sóng lớn cuồn cuộn ngất trời.

Một bảo tháp chín tầng đứng sừng sững giữa biển, thần vận nở rộ.

Mây tích vạn dặm không ngừng kéo dài, ánh mặt trời chiếu rọi. Ngoài ra còn có một thanh kiếm nhỏ màu đen sắc bén.

Đây là nơi nào?

Không phải hắn đã nhập vào thân thể Lâm Tiêu rồi sao? Đây không phải là linh hải sao?

Nhưng chẳng phải linh hải của con người chỉ toàn màu xám xịt và rộng lớn hay sao?

Tại sao nơi này...

Thoạt nhìn, hắn đã nghĩ mình đã đến một tiểu thế giới không gian khác.

"Này, cái thứ màu đen kia tự tiện đi vào thân thể người khác, ngươi có biết phép lịch sự không vậy?"

"Các ngươi vì cái gì không mời mà tới, đầu tiên là mộng cảnh, sau đó là ý thức, bây giờ là linh hải."

"Có điều, lần nào cũng có thu hoạch không nhỏ, vì vậy ta vẫn chọn... tha thứ cho các ngươi."

Một bóng người do linh thức ngưng tụ tạo thành đứng cách ma niệm tà ma không xa, không ngừng lẩm bẩm.

Ánh mắt hắn sáng rực, như thể thứ hắn đang nhìn không phải là ma niệm tà ma, mà là một chiếc hộp mù phần thưởng không xác định.

"Hả? Ngươi còn có thể dựa vào nội thể để hóa thân?" Tà ma có chút kinh ngạc.

Nội thể hoá thân thường chỉ Sinh Tử cảnh đại năng mới có thể khống chế.

Lâm Tiêu này quả nhiên phi phàm.

"Ngươi là... Tà ma!" Lâm Tiêu liếc hình tròn màu đen vài cái liền đoán được.

Hắn đã nhìn thấy những thứ tương tự khi ảnh tượng thượng cổ kết thúc ở tháp Chân Long.

Chỉ là so với tà ma đại năng đó, hình tròn trước mặt hắn chỉ đơn giản là một con nòng nọc.

“Ồ, ngươi còn có thể nhận ra thân phận bản ma.” Tà ma lại kinh ngạc.

"Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào, ta còn có việc, không rảnh ở đây nói chuyện với ngươi." Lâm Tiêu không có hứng thú nói.

"Điên! Điên cuồng! Thật sự điên cuồng!! Trước nghe nói ngươi rất kiêu ngạo, không nghĩ tới tận mắt chứng kiến, ta mới phát hiện ngươi so với trong lời đồn còn kiêu ngạo hơn!"

"Trước mặt người ngoài, ngươi là tuyệt thế thiên kiêu, trước mặt bản ma, ngươi chẳng là gì cả!"

"Lại đây cho ta!!" Ma quang từ trong cơ thể tà ma phun ra, hóa thành một sợi xích đen, cuộn về phía Lâm Tiêu với tốc độ cực kỳ nhanh.

Khi Lâm Tiêu chưa có phản ứng gì, sợi xích màu đen đã trói chặt hắn lại.

"Kẹt kẹt kẹt, ở tình huống này, tà ma chúng ta là tồn tại vô địch." Tà ma cười lớn nói.

“Hai kẻ trước đó đi vào cũng nói như vậy.” Lâm Tiêu thản nhiên nói.

“Hả?” Tà ma cảm thấy có gì đó không ổn.

Rõ ràng là chính bản thân câu hồn thần thông ràng buộc, chỉ cần niệm một cái, hắn có thể bị biến thành tro bụi. Nhưng tại sao Lâm Tiêu vẫn bình tĩnh như vậy?



Răng rắc răng rác.

Lâm Tiêu vê đứt tất cả các xiềng xích màu đen trên cơ thể như nhào mì.

"Đây có lẽ không phải là bản thể của ngươi, có chút yếu." Lâm Tiêu có chút thất vọng nói.

Xem ra, đây chẳng qua là một tia ma niệm hoặc là phân thân của tà ma, cũng không biết thu hoạch được gì hay không.

"Ngươi, ngươi, ngươi có thể thoát khỏi câu hồn thần thông của ta?!" Tà ma kinh ngạc nói.

Lâm Tiêu không thèm để ý tới hắn, nhìn thanh kiếm nhỏ màu đen lơ lửng phía trên linh hải cách đó không xa.

"Tà ma này giao cho ngươi đó." Hắn thản nhiên nói.

Thanh kiếm nhỏ màu đen khẽ rung lên, như thể đang hoan hô.

Lâm Tiêu gật đầu và đưa tay về phía trước, vung tanh kiếm nhỏ màu đen lên đâm thẳng về phía tà ma đó.

Nhưng ngay khi thanh kiếm màu đen sắp đánh trúng, một tia sáng vàng đột nhiên xuất hiện bắn về phía thanh kiếm màu đen.

Lâm Tiêu hơi ngạc nhiên.

Đó là tháp Chân Long.

Có chuyện gì vậy?

Thấy tháp Chân Long đã bay phía tà ma sau khi thanh kiếm nhỏ màu đen được rút ra.

Một sức hút mạnh mẽ bao phủ lấy tà ma.

Vào lúc này, ma niệm tà ma cảm thấy toàn thân không thể nhúc nhích. Một luồng khí tức khiến hắn toàn thân run rẩy phát ra.

Tà ma lập tức nhìn lên.

Đột nhiên, ma khí toàn thân hắn bắt đầu rung chuyển, cả cơ thể trở nên bất ổn.

"Đây, đây là... đúng, đúng, chính là tòa tháp đó. Mặc dù hình dáng đã thay đổi, nhưng cái mùi mà ta ghét đó thì cả đời này không quên được."

"Tại sao, tại sao nó lại ở trong tay ngươi!...A!!!...Lâm Tiêu...Lâm Tiêu, đúng không...Ngươi...ngươi cho ta...chờ đã! A...!! "

Ma niệm tà ma này bị tháp Chân Long thu vào trong, hóa thành những sợi năng lượng vỡ vụn, sau đó hấp thụ và tiêu hóa.

Hào quang xung quanh tháp Chân Long rực rỡ hơn, dường như khí tức cũng nồng hơn.

Lâm Tiêu: "???"

Á?!

Đã giải quyết xong.

Vậy lợi ích đâu?

Trước khi giải quyết hai kẻ ngoại lai, hoặc là tăng cường sức mạnh linh hồn, hoặc là lĩnh ngộ công kích linh hồn.

Bây giờ hắn đã diệt được một ma niệm tà ma, hắn không thể không có được gì.

Lâm Tiêu nghĩ như vậy.

Tháp Chân Long dường như cũng cảm nhận được điều đó. Nó rung chuyển thân tháp, thần vận quang mang lóe lên.

Có vẻ như để truyền đạt ra một loại ý tứ.

“Ta đã giết chết tà ma, vì vậy phần thưởng đương nhiên cũng là của ta.” Lâm Tiêu chớp chớp mắt.

Ngươi được lắm, với tư cách là đạo khí của hắn, làm sao có thể có bụng dạ như vậy.

"Mỗi người một nửa! Nhanh lên, nếu không đừng trách ta đưa ngươi vào lãnh cung!" Lâm Tiêu khó chịu nói.

Tháp Chân Long vặn vẹo, cảm thấy không bằng lòng.

"Ta đếm đến ba, ta nghiêm túc đó!" Lâm Tiêu bất lực nói.

Đạo khí duy nhất của mình đang tranh giành đồ với mình, chuyện này là độc nhất.

Từ khi bảng Chân Long kết thúc, tháp Chân Long đưa cho hắn ảnh tượng đó, tà ma vừa rồi hình như đã nhận ra tháp Chân Long.

Có thể nhìn ra có lẽ tà ma này và tháp Chân Long là kẻ thù không đội trời chung.

Chuyện này có vẻ không đơn giản.

Ù ~~

Một chùm ánh sáng phát ra từ tháp Chân Long và rơi vào người hắn.

Trong nháy mắt, Lâm Tiêu cảm thấy toàn thân ấm áp, lực lượng linh hồn và linh hồn phòng ngự lúc này đang tăng lên.

"Hừ, ngoan, thế còn tạm được." Lâm Tiêu vỗ vỗ vào thân tháp Chân Long Tháp, khen ngợi nói.

Tháp Chân Long động đậy, vặn vẹo và bay trở lại linh hải mà đầu cũng ngoảnh lại.

Lâm Tiểu liếc nhìn qua.

Hay lắm.

Đạo khí này đúng là kiêu ngạo.

Lâm Tiêu thu hồi tâm tư, giữa lông mày loé lên một sự phiền muộn.

Tà ma bất ngờ xuất hiện, trong ảnh tượng thượng cổ, hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực khủng khiếp của tà ma. Đó là một sự tồn tại có thể khiến vô số đại năng cảm thấy vô cùng khó nhằn.

Cộng thêm những ảnh tượng sau đó của địa cầu, cũng xuất hiện bóng dáng của tà ma.

Điều này làm cho Lâm Tiêu cảm nhận được một cảm giác khẩn cấp. Thực lực của hắn vẫn cần phải được nâng cao.

Đây chẳng qua là một tia ma niệm hoặc phân thân mà thôi, không là gì cả.

Nếu tà ma thực sự mạnh mẽ được phái đến, hắn cũng không biết mình có thể chống cự được không.

May mắn, Lâm Tiêu rất may mắn khi hắn tiếp xúc với Nho đạo.

Thứ này là pháp bảo duy nhất để khắc chế tà ma, hiệu quả hơn bất kỳ đạo khí nào.

Nếu Nho đạo có thể đại thành hoặc đột phá đến một cảnh giới nhất định thì nguy cơ do tà ma mang lại cũng sẽ được giảm thiểu.

Nếu đã như vậy, vậy thì bắt đầu thôi.

Cảm nhận được tài khí và chính khí trong cơ thể dâng trào rồi hội tụ lại.

Điều này đã hoàn toàn vượt quá số lượng Nho Đạo Ý Cảnh mà một người có thể có. Hoặc chính là hơn rất nhiều.

"Chắc là đủ rồi, hôm nay là trận cuối cùng."

"Chính là ngươi!!!"

Hoàng thất Đại Can, phía trước Thiên Địa Văn Cung, khi những người xung quanh đang đoán già đoán non.

Lâm Tiêu đột nhiên mở mắt ra, tài khí và chính khí nổ bùm một tiếng, từ trên người hắn, bay vút lên trời.

"Bút tới đây!!!" Lâm Tiêu chỉ về phía bầu trời, bút lông màu vàng tím ở trong tay hắn.

Chuong 193: Toàn thể Nho đạo chấn động, bán thánh xuất hiện

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Lâm Tiêu tỉnh rồi.”

“Nhìn có vẻ không bị tà ma ảnh hưởng tới.”

“Đương nhiên, Lâm Tiêu là yêu nghiệt tu đạo mà, trong người hắn có rất nhiều chính khí, tà mà làm sao có thể ảnh hưởng được.”

“Đúng là Lâm Tiêu, Kiếm Ma tông ở vương triều Đại Ngụy thế mà lại sinh ra được một thiên tài, đúng là được tổ thượng phù hộ.”

“Loại yêu nghiệt tu đạo này đừng nói là xuất hiện ở giữa chúng ta, kể cả có xuất hiện ở mấy thánh địa hay thế gia ẩn sĩ thì cũng đáng được bồi dưỡng.”

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Lúc lão Đằng nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt thì cũng là lúc ông đang quét ra vô số chữ ‘phong’. Tà mà và Nho đạo không thể cùng tồn tại. Bây giờ Lâm Tiêu tiểu hữu ánh mắt vẫn sáng ngời, vẫn có thể sử dụng Nho đạo ý cảnh, vậy nhất định có thể chiến thắng tà ma.

Lão Đằng nhìn vị tiểu hữu này bằng con mắt kinh ngạc, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể hoá giải được ma niệm của tà mà, vị tiểu hữu này không đơn giản như ông ta nghĩ.

Can Anh Túc thấy Lâm Tiêu không bị ma niệm ảnh hưởng, trong lòng cũng được thả lỏng. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nàng cũng vội vã chạy tới bên hắn.

Hình như Lâm Tiêu sắp bắt đầu rồi.

…….

Ở một bên khác.

Lâm Tiêu nắm chặt cây bút tím trong tay, chính khí không ngừng rót vào ý cảnh Nho đạo. Hắn tập trung tinh thần, đưa mắt lên nhìn bầu trời, trong lòng chuẩn bị.

Lúc nãy thơ và văn đã thu hút dị tượng Nho đạo tới, bây giờ có vẻ đã lặng một chút. Vậy còn lại từ và phú, còn có biền văn.

(*biền văn là một cách viết văn từ thời Hán và thịnh hành ở các triều đại Nam và Bắc triều, hình thành từ cách ghép nối các từ các câu với nhau. Có câu bốn chữ, có câu sáu chữ, toàn bài chủ yếu là câu ghép, ngắn gọn nhịp điệu trầm bổng.)

Đã đến nước này thì không hót thì thôi, một khi đã hót phải làm kinh thiên trời đất. Lâm Tiêu không hề do dự phất bút. Một hàng chữ vàng óng ánh viết lên trên trời.

“Tạ chương địch quận, hồng đô tân phủ.”

(*Nơi đây là đô thành Nam Xương, bây giờ là tân phủ thống đốc Hồng Châu.)

“Tinh phân dực chẩn, địa tiếp hành lư.”

(*Vị trí chiếu lên trời có hai vì sao phân chia, vị trí ở trên đất nối với dãy núi Hành và núi Lư.)

“Khâm tam giang năng đới ngũ hồ, khống man kinh năng dẫn âu hoạt.”

(*Lấy ba sông làm ven, năm hồ làm vành đai, kiểm soát đất Sở, kết nối đất tổ.)

Lâm Tiêu vừa viết xong chính khí trong trời đất lại cuồn cuộn tụ hội lại. Thiên Địa Văn Cung lại lần nữa rung động.

Tất cả Nho gia như chết lặng tại chỗ, da gà da vịt nổi từ chân cho tới đầu. Bọn họ có một loại cảm giác rằng bất cứ thứ gì Lâm Tiêu viết ra đều không thể xem nhẹ được.

Chỉ là mấy câu hắn vừa viết bọn họ không hiểu. Tạ chương là ở đâu, Hồng đô là chỗ nào? Lại còn dãy núi Hành và Lư, ở vương triều Đại Can làm gì có núi này. Đại Ngụy hình như cũng không có.

Các Nho gia bị Lâm Tiêu dẫn dắt vào trong văn thơ của hắn.

Thứ Lâm Tiêu vừa viết là trong văn hoá Nho đạo ở thế giới của hắn, một bài biền văn làm rung động lòng người.

Đằng Vương các tự.

Thiên cổ biền văn, bài biền văn đầu tiên trong thiên hạ chính là nó. Lâm Tiêu chọn cách viết hoàn chỉnh bài Đằng Vương các tự.

Còn về phần địa lý, tên quốc gia không có ở đây thì có liên quan gì tới hắn. Trong thế giới huyền huyễn, phần Đông Vực này thôi cũng to hơn thế giới trước kia của hắn. Chỉ số lượng các vương triều cũng đã có tới hơn 100 vương triều.

Ai còn đi suy xét xem hắn viết về vương triều nào. Bút hạ huy hoàng làm lòng rung động là được rồi.

“ Nhân kiệt địa linh, Từ Trĩ hạ Trần Phồng chi tháp.”

(*Bậc hào kiệt là do linh khí của trời đất sinh ra, cao sĩ Từ Trĩ hạ chiếc giường treo của Trần Phồng)

“Hùng châu vụ liệt, tuấn thái tinh trì.”

(*Chốn hùng châu như sương mù giăng lối, người anh tuấn như ngôi sao phiêu bạt,)

“Vũ văn tân châu chi ý phạm, xiêm duy tạm trú.”

(*Quan thái thú Vũ Văn Quân là người của tân châu, tạm dừng xe ở chốn này.)

“Thập tuần hưu hạ, thắng hữu như vân.”

(*Mười tuần nhàn hạ, bạn tốt như mây.)

Từng câu từng câu được viết ra, cả vương triều Đại Can khẽ rung lên. Chính khí từ bốn phương tám hương tuôn ra ào ào đổ về Thiên Địa Văn cung. Chúng ngưng lại thành từng tầng bồng bềnh như mây rồi lại ào ào đổ vào cơ thể Lâm Tiêu.

Khoảnh khắc này toàn bộ người có mặt lại bắt đầu nhao nhao lên. Thiên cổ, lại một bài thiên cổ nữa thu hút Nho đạo. Lần này không phải là thơ, câu hay từ, mà là một bài văn.

Bài văn đạt đến mức thiên cổ thu hút được Nho đạo, đây đúng là vượt ra quy luật thơ ca bình thường.



Đây…..đây….Cả người lão Đằng chết lặng. Nếu có là ông ta đi chăng nữa, muốn thu hút được Nho đạo cũng phải trải qua quá trình tu luyện lâu dài. Vậy mà tiểu hữu này cứ hạ bút là thành thơ văn thiên cổ. Đúng là chuyện không dám tin.

“Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thuỷ cộng trường thiên nhất sắc.”

(* Ráng chiều rơi xuống cùng con cò cô đơn, làn nước sông thu dưới bầu trời đơn sắc.)

“Ngư chu xướng vãn, hưởng cùng Bành Lễ chi tân.”

(*Thuyền phú hát câu ban chiều, tiếng vang bên bến Bành Lễ.)

“Nhạn trận kinh hàn, thanh đoạn Hành Dương chi phố.”

(*Bầy nhạn kinh qua giá rét, tiếng kêu dứt bờ Hành Dương.)

Khi Lâm Tiêu vừa viết xong những câu này bầu trời lại có sự biến hoá. Ngàn tia sáng trên trời xuyên qua tầng tầng những đám mây chiếu xuống. Tài khí từ bốn phía của vương triều Đại Can cuồn cuộn đổ về làm cho cả vương triều chấn động.

Tài năng vô tận dài như sông Dương Tử, ánh sáng chiếu rọi đẹp hơn dải ngân hà. Hiện tượng này làm cả vương triều Đại Can phải sững sờ.

Đây là lần đầu bọn họ thấy dị tượng kiểu này, lão Đằng thì ngây ngốc. Các Nho gia cũng chết lặng, hoàng thất Đại Can và cả bậc quân vương cũng phải ngơ ngác.

Vậy mà Lâm Tiêu có thể viết ra thật, không chỉ một bài thơ thiên cổ, một câu tứ thiên cổ, bây giờ còn cả một bài biền văn thiên cổ, không tìm ra bất kỳ sai sót nào.

Trên đời này thật sự có yêu nghiệt tu Nho đạo sao.

Khoảng hai nén nhang sau Lâm Tiêu mới viết xong dòng cuối cùng của Đằng Vương các tự. Hắn vốn lo bản thân không đủ tài khí và Nho đạo ý cảnh. Nhưng hắn đã đánh giá thấp lực ảnh hưởng của biền văn với thế giới huyền huyễn này.

Thế mới nói từ sau khi Lâm Tiêu hạ bút viết dòng đầu tiên của Đằng Vương các tự, tài khí và cả Nho đạo ý cảnh trong cơ thể hắn bắt đầu tăng tới chóng mặt, tới giờ vẫn chưa có ý dừng lại.

“Keng ……keng……keng!” Tiếng chuông thánh lại vang lên réo rắt.

10 tiếng chuông.

20 tiếng chuông.

30 tiếng chuông.

Tròn 77 49 tiếng chuông mới dừng lại.

Ầm!

Lúc này tài khí cuồn cuộn như dòng sông mới bắt đầu chảy về phía Lâm Tiêu. Đại bộ phận tài khí đều thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, còn lại một ít là bay về phía các Nho gia khác và Văn Cung.

Ngay lúc này các Nho gia lập tức ngồi xuống chuẩn bị tinh thần lĩnh ngộ cơn sóng Nho đạo này. Chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là cơ hội ngàn năm có một.

Ầm ầm ầm!

Cả Thiên Địa Văn Cung lúc này mới rung chuyển dữ dội, tới cả hoàng cung phía lân cận cũng rung chuyển.

Hả? đây là chuyện gì? Văn cung sao lại rung chuyển như vậy?

Xoẹt! một tia sáng từ trên trời dội thẳng xuống Văn Cung, sau đó tia sáng từ từ hoá thành một bóng người. Khí chất No đạo trên người người này không gì tả hết.

“Bán thánh hiển linh, đây chính là huyễn ảnh của bán thánh xây lên Văn Cung.”

“Đúng vậy, huyễn ảnh này là có cảm giác thần bí, chính xác là vị bán thánh đó rồi.”

“Bán thánh trên cao xin nhận của hậu bối một lạy.”

Ở trong Thiên Địa Văn Cung có một bức hoạ vẽ vị bán thánh vô danh này. Đến cả lão Đằng cũng không biết người vẽ tranh là ai, không biết cả người treo nó lên là ai.

Cho nên vô số Nho sĩ khi vào Thiên Địa Văn Cung đều bái lễ bức tranh bán thánh vô danh này. Bây giờ trong lòng họ tràn ngập cảm xúc kỳ quái, không ai ngờ Lâm Tiêu có thể thu hút được bán thán của Văn Cung xuất hiện.

Tuy nhiên một cảnh tiếp theo mới đây mới khắc sâu vào trong tim họ.

Bóng hình của bán thánh ngưng tụ lại quay đầu hướng tới chỗ Lâm Tiêu, người đang được đắm chìm trong dòng sông tài khí. Sau đó……bán thánh cúi đầu hành lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.