Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 483: Thánh ý làm chấn động tám phương, thu hoạch của lần này……



Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, dù có phải Nho gia hay là người của hoàng thất. Mọi người đều chấn kinh tới mức không nói lên lời.

Hai đại năng Nho đạo từ bên ngoài vội vã đi vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh này cũng thiếu chút nữa quỳ xuống đất.

Bán thánh! Đây là bán thánh đó!

Nếu luận về võ đạo, thực lực của bán thánh phải thuộc cấp cường giả sinh tử, đây là sự tồn tại toàn năng. Tên Lâm Tiêu này yêu nghiệt biến thái tu luyện tới mức nào mà làm được tới bước này?

Chuyện này thật khó tin!!

Nhìn cả thiên hạ, loại người có thể làm bán thánh cúi mình, có ba loại.

Loại đầu tiên chính là thánh nhân chân chính.

Loại thứ hai chính là người tạo ra Nho đạo.

Loại thứ ba chính là quân vương của cả thiên hạ.

Vậy Lâm Tiêu này tại sao lại nhân được sự công nhận của bán thánh vậy? hắn không thuộc cả ba loại trên. Chả nhẽ có có loại người thứ tư có thể làm bán thánh cúi mình sao?

Xoẹt!

Sau khi huyễn ảnh của bán thánh cúi người với Lâm Tiêu xong thì từ từ biến thành một luồng sáng bay vào người Lâm Tiêu.

Sau đó từ trong cơ thể Lâm Tiêu phát ra một luồng quang mang.

Thánh ý! Đây là thánh ý!

Tất cả Nho gia đều cảm nhận được sự thần bí từ bên trong con người Lâm Tiêu. Bọn họ không dám lên tiếng chỉ đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt cũng đầu sự kính trọng.

Người được bán thánh công nhận, vậy tại sao bọn họ lại có thể phủ nhận được cơ chứ. Bọn họ mà dám phủ nhận Lâm Tiêu thì chính là phủ nhận bán thánh, phủ nhận Nho đạo của bọn họ.

Thế thì khác gì tự đào hố chôn thân đâu.

Không nghĩ nhiều nữa, các Nho gia bao gồm cả lão Đằng và hai đại năng vừa tới đều đả toạ tại chỗ. Nhắm mắt cảm nhận ý thánh, Nho đạo ý cảnh và tài khí của trời đất.

……

Cũng vào lúc này Thiên Địa Văn Cung ở các Thiên Vực khác cũng bắt đầu rung chuyển, các Nho gia ở đó đều đồng loạt hướng về khu Đông Vực.

“Ở khu Đông Vực có người thu hút được thánh ý, không biết yêu nghiệt nào đủ tư cách làm việc này?”

“Thánh nhân xuất hiện, yêu nghiệt tu luyện cũng xuất hiện. Thiên hạ đại loại, tận diệt sắp đến. Thời đại này không biết sắp đối mặt với chuyện gì?”

“Nhưng vậy thì đã sao, Nho đạo của chúng ta có thể xuất hiện thánh nhân, đúng là chuyện tốt.”

“Nho đạo từ xưa tới nay luôn là một thể thống nhất. Chúng ta không thể chậm trễ, mau tới Đông Vực gặp thánh nhân tương lai.”

Các vị đại năng của Thiên Địa Cung mau chóng truyền tin cho nhau, họ nóng lòng được gặp người này. Nho đạo chưa bao giờ được như thế này.

Các giáo phái khác thì không giống vậy. Ví dụ như lúc này ở một nơi tràn ngập Phật quang. Một lão hòa thượng đầu trọc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về nơi nào đó.

“Nho đạo xuất hiện thánh nhân đúng là chuyện hoang tưởng. Cứu độ chúng sinh, thánh nhân, còn chưa tới lượt Nho đạo của các ngươi.”

Ở một khoảng không tối mờ mịt, vô số quỷ ma bắt đầu không yên phận. Một con quỷ cấp cao đột nhiên hét thảm một tiếng.

“A! phân thân của bản tôn bị huỷ rồi, hơn nữa lại không nhận được bất kỳ tin tức nào. Có chuyện gì vậy!” nó gầm lên.

“Hả? Lão Bát, không phải ngươi đang điều khiển một tên nhân loài Hoá Đỉnh cảnh sao? Sao lại bị huỷ được?” Một con quỷ khác ở gần hỏi.

“Không biết, tự nhiên như vậy, ta còn không kịp chuẩn bị.” con quỷ được gọi là lão Bát nhíu mày trả lời.

“Chả nhẽ ngươi bị đám Nho đạo đó phát hiện, sau đó bị gài bẫy một chiêu giết chết nên không kịp gửi tin tức về.” Con quỷ kia suy đoán.

“Có phải vậy không? Cảm nhận của tên lão Đằng kia lợi hại vậy sao?” Lão Bát lẩm bẩm.

Con quỷ bên cạnh trợn mắt nói.

“Thánh! Thánh ý! Nho đạo thánh ý! Lão Bát, vương triều Đại Can Đông Vực có kẻ thu hút Nho đạo thánh ý!” Hắn phẫn hộ gần lên nhưng ngữ khí cũng mang vài phần sợ hãi.

“Không! Không thể nào! Mấy tên Nho đạo ở Đại Can không có kẻ nào như vậy.” Con quỷ lão Bát rất kiên định trả lời. “Hay ngươi cảm nhận sai rồi?”

“Sao ta có thể sai được, loại cảm giác này ta nhớ tới tận xương tuỷ, không thể sai.” Còn quỷ này chắc chắn.

Xoẹt xoẹt xoẹt! đúng lúc này bên người bọn chúng sáng lên, lại xuất hiện thêm vài con quỷ nữa. Từ khí tức trên người bọn chúng có thể biết tất cả đều là cảnh giới cường đại.

“Không xong rồi! thay đổi kế hoạch thôi, nhân loài xuất hiện kẻ thu hút được Nho đạo thánh ý!”

“Lão Bát, ngươi phụ trách khu Đông Vực, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”

“Sao ngươi không thông báo sớm chút, để đối phương lớn mạnh thì chúng ta chết chắc.”

“Nói cái rắm! ngươi không nhìn mặt lão Bát lúc này sao. Loại chuyện lớn thế này đến bây giờ còn không biết, đầu tiên đánh nó một trận đã.”

“Đúng! Đầu tiên đánh nó đã!”

Ngay lập tức ba con quỷ kia lao vào lão Bát còn đang mang bộ mặt hoang mang. Những con quỷ khác cũng bắt đầu học theo ba con kia. Không đánh tên này thì chính là bỏ qua cơ hội ngàn năm hiếm có.

……



Thiên Địa Văn Cung, vương triều Đại Can.

Lâm Tiêu từ từ mở mắt ra, trong mắt hắn mang theo sự ngạc nhiên khó giải thích. Ý cảnh Nho đạo trong hắn sau khi hắn viết Đằng Vương các tự đã tăng lên bậc 5, sau khi tiếp nhận thánh ý ý cảnh Nho đạo của hắn như ngồi tên lửa bay vèo cái tới bậc 10 viên mãn.

Bây giờ đã bằng cấp với ý cảnh trọng lực. Chỉ đợi cơ hội thích hợp là có thể cường hóa thành lĩnh vực. Không những thế, linh hải còn được tài khí và chính khí lấp đầy, một cỗ sức mạnh giống như Nho đạo nhưng lại mạnh hơn gấp nhiều lần bao quanh.

Nhưng cũng không giống sức mạnh lĩnh vực. Vậy nó là cái gì nhỉ?

Lâm Tiêu nhất thời cũng không hiểu rõ, nhưng nhờ có sự tồn tại của nó mà hắn mới có thể sử dụng tài khí và chính khí để thi triển ý cảnh Nho đạo. Không phải chuyện xấu thì chắc chắn là chuyện tốt rồi.

Lúc này lão Đằng thấy Lâm Tiêu đã tỉnh lại liền nhanh chóng đi tới.

“Tiểu hữu, tài năng của ngươi giúp ích rất nhiều cho Nho đạo, xin nhận của ta một lễ.”

Nói xong Đằng lão cúi thấp người hành lễ với Lâm Tiêu. Một cái cúi đầu mang theo 10 phần cung kính.

“Xin hãy nhận của chúng ta một lễ!!”

“Xin nhận của ta một lễ.”

“Lễ này xin ngài nhận lấy!”

Chỉ trong khoảnh khắc mọi người đã thi nhau cúi đầu hành lễ với Lâm Tiêu. Kể cả hai đại năng của Nho đạo vừa mới tới.

Lâm Tiêu: “???”

Chuyện gì vậy? có cần khoa trương tới vậy không. Chỉ là một bài Đằng Vương các tự thôi mà, có cần phản ứng tới vậy?

Lâm Tiêu nhìn thấy sự nhiệt tình trong mắt mấy Nho gia này, họ nhìn hắn cứ như lang hổ đang nhìn con mồi, hắn vô thức lùi lại vài bước. Cuối cùng sau vài lời khuyên của bọn họ, hắn cũng chấp nhận yêu cầu của Đằng lão, đi thăm Văn Cung cùng đối phương.

Lúc Lâm Tiêu chuẩn bị đưa Can Anh Túc vào Thiên Địa Văn Cung, một bóng dáng mỹ miều toàn thân mặc bạch y chặn trước mặt họ.

“Thật sự xin lỗi, Lâm Tiêu các hạ. Cho ta hỏi một câu, ngươi tới từ Kiếm Ma tông ở Đại Ngụy đúng không?” Bóng người này nhẹ nhàng hỏi hắn.

Chương 195: Chủ nợ, con nợ đổi chỗ! Lâm Tiêu bị hố rồi

Lâm Tiêu nhìn rõ người chặn trước mặt mình là ai, người này có ba phần giống với Can Anh Túc, chả nhẽ là……mẹ của tiểu nha đầu?

Quả nhiên Lâm Tiêu còn chưa mở miệng nói gì thì Can Anh Túc đã tiến lên phía trước.

“Cô cô, ngươi qua đây là gì?” Can Anh Túc ngạc nhiên hỏi.

Cô cô?

Lâm Tiêu chớp mắt một cái. Gọi như vậy có nghĩa người này là em gái hoặc chị gái của quân vương Đại Can.

Nhìn bề ngoài có vẻ địa vị cao, không hiểu vị cô cô này tìm hắn có việc gì?

“Ta suýt quên tiểu nha đầu ngươi cũng ở đây, cô cô chỉ muốn hỏi Lâm Tiêu chút chuyện thôi.” Nữ nhân này ánh mắt trìu mến nhìn Can Anh Túc.

“Cô cô! Cái gì thế, ta chỉ là……” Can Anh Túc nhìn ra ý trêu ghẹo trong mắt cô cô, lúc nói chuyện hai tay cứ nắm lấy nhau.

Cái dáng vẻ này làm cho Lâm Tiêu không khỏi nhìn thêm mấy cái.

Trời ơi! Tiểu nha đầu này mà cũng có biểu tình ngượng ngùng này sao. Hắn thật không ngờ đó.

Có thể nhìn ra tình cảm giữa vị cô cô này và tiểu nha đầu rất tốt. Sau khi hai người nói với nhau vài câu Can Anh Túc mới giới thiệu hai người với nhau.

“Cô cô, hắn là Lâm Tiêu mấy ngày nay nổi khắp Đông Vực, chắc cô cô cũng đã nghe qua….” Can Anh Túc giới thiệu Lâm Tiêu với cô cô, sau đó mới quay sang nhìn Lâm Tiêu.

Nhưng nữ nhân này đã tranh lời trước.

“Lâm Tiêu các hạ, ta là Can Văn Văn, là cô cô ruột của nha đầu Anh Túc. Nếu có thể chúng ta hãy nói chuyện riêng?” Cô cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiêu.

“Á?” Can Anh Túc ngơ ngác.

Cô cô muốn nói chuyện riêng với Lâm Tiêu. Chả nhẽ vì mình chưa bao giờ thổ lộ thẳng thắn với Lâm Tiêu. Mặc dù trong lòng nàng đã quyết định kiên trì với Lâm Tiêu. Nhưng nàng có thể cảm nhận được Lâm Tiêu hiện giờ không nghĩ tới chuyện nam nữ kia.

Nàng ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt, hai người có thể cùng nhau mạnh lên, cùng nhau trải qua khó khăn, cùng nhau gặt hái những cơ duyên. Nàng ta vui là được rồi.

“Cô cô, người tìm Lâm Tiêu vì……” Can Anh Túc không nhịn được hỏi.

Can Văn Văn sờ đầu cháu mình nhẹ giọng nói: “Yên tâm, cô cô hiểu chuyện, sẽ không làm chậm trễ chuyện của ngươi và Lâm Tiêu. Cô cô chỉ muốn hỏi Lâm Tiêu một số chuyện thôi!”

Sau khi nghe được câu này Can Anh Túc mới thả lỏng một chút. Chỉ là nàng ta lại bắt đầu tò mò, giữa cô cô và Lâm Tiêu thì có chuyện gì cơ chứ?

Đây cũng là lần đầu cô cô gặp Lâm Tiêu mà.

Ở một phía khác, sau khi nghe đối phương giới thiệu bản thân, bỗng chốc Lâm Tiêu cũng hiểu được.

Can Văn Văn chắc là con nợ của lão Mục!

Hoá ra là bà ta.

Kết quả này đúng là làm Lâm Tiêu kinh ngạc, thân tỷ muội của quân vương vương triều Đại Can. Lão Mục làm gì mà đến được tận đây, lợi hại thật đó.

“Lâm Tiêu các hạ, có thể không?” Can Văn Văn hỏi.

“Đương nhiên rồi, cứ gọi là Lâm Tiêu là được rồi, xin đừng thêm các hạ.” Lâm Tiêu khách khí nói.

“Được, Lâm Tiêu xin hãy đi theo ta.” Can Văn Văn nói.

“Được.” Lâm Tiêu đáp ứng.

Ba người đi tới một tiểu viện.

Sau đó Can Văn Văn đưa Lâm Tiêu ra xa khoảng hơn 100 mét, bà ta giơ tay phải lên, một trận pháp cách âm từ từ bao lấy hai người.

Lâm Tiêu nhướng mày một cái.

Đây là trận pháp sư sao?

Tu vi trên người Can Văn Văn cũng phải là Toàn Đan cảnh sơ kỳ. Lâm Tiêu không nhìn thấy đối phương dùng bất kỳ vậy gì hay cơ trận. Chỉ giơ tay đã có thể bày trận. Xem ra sức mạnh của trận pháp sư không hề kém.

“Lâm Tiêu, ngươi là người của Kiếm Ma tông, có quen người nào tên Mục Tiểu Cương, hay là trưởng lão nào họ Mục không. Nếu theo như thiên phú của hắn, bây giờ chắc là Toàn Đan cảnh viên mãn rồi.”

Lúc Can Văn Văn hỏi ánh mắt có chút căng thẳng.

“Có quen, Mục lão…….là sư tôn của ta.” Lâm Tiêu đáp.

Truyền thụ Cửu U Trấn Ma Ấn cho hắn, cho hắn lĩnh ngộ Hoang Chi ý cảnh. Gọi là sư tôn đương nhiên không sai.

“Hả? ngươi, là sư tôn của ngươi! Hoá ra là sư tôn của ngươi……” Can Văn Văn kinh ngạc.

Loại quan hệ này đúng là ngoài sức tưởng tượng của bà ta.



Lâm Tiêu gật đầu xác nhận.

“Ông ấy, có khoẻ không?” Can Văn Văn hỏi.

Lâm Tiêu: “???”

Sao cứ có cảm giác lạ lạ, thân là con nợ, sao lại hỏi tình hình chủ nợ? Chả nhẽ mong chủ nợ chết để không phải trả nợ?

Nhưng nhìn đối phương có giống loại người đấy đâu.

“Sư tôn nhà ta thân thể vẫn tốt, hơn nữa vừa đột phá Hoá Đỉnh cảnh.” Lâm Tiêu thành thật đáp.

Hắn ý muốn nói lão Mục còn khoẻ mệnh còn dài lắm, không cần lo lắng.

“Hoá đỉnh cảnh? Hắn, hắn đột phá hoá đỉnh cảnh rồi!!!” Can Văn Văn mắt như phát sáng.

“Đúng vậy, sư phụ nhà ta bảo ta chuyển lời!” Lâm Tiêu lấy ra một phong thư đưa qua.

Can Văn Văn sững sờ một lúc mới đưa hai tay ra, bà ta thực sự không ngờ Tiểu Cương còn chuyển thư cho mình. Trong lá thư này sẽ viết những gì?

Can Văn Văn vừa mong chờ lại vừa lo lắng, còn có chút thấp thỏm. Do dự vài phút bà ta mới nhận thư.

Lúc nhận lấy thư bà ta cảm thấy khí huyết khắp người mình như đang sôi trào, tim đập nhanh đến mấy lần. Sau khi hít vài hơi lấy lại bình tĩnh, Can Văn Văn mới bóc thư ra xem.

Đây là lá thư bà ta đã đợi từ rất lâu rồi. Bây giờ nhận được thư đã vội vã muốn xem ngay.

1 phút.

2 phút.

10 phút.

Can Văn Văn đọc lá thư hết 10 phút.

Lâm Tiêu có chút tò mò, đọc một lá thư mà cũng lâu vậy à? Một cường giả Toàn Đan cảnh, lấy linh thức quét qua một cái là đã đọc xong lá thư rồi mà.

Hơn nữa vị cô cô đứng trước mặt bây giờ hai mắt còn rơm rớm lệ.

“Tiểu Cương…….ngươi, ngươi tại sao lại nghĩ như vậy chứ…..huhuhu!!!.....lòng của ta ngươi còn không rõ sao!!......”

“Đã nhiều năm như vậy rồi, sao ngươi lại như vậy……tại sao……tại sao chứ…..”

Can Văn Văn bi thương khóc thảm thiết.

Lâm Tiêu phút chốc đần cả mặt ra. Cái quái gì vậy?

Nghe thấy Can Văn Văn vừa khóc vừa tự nói một mình, hắn hình như đoán ra vài chuyện, cũng hiểu ra một số thứ.

Hay lắm. Hoá ra nợ tình!!!

Mục lão này đúng thật là!

Rõ ràng đây là một món nợ tình cảm, mà chủ nợ có phải là Mục lão đâu, là người trước mắt này đấy chứ. Cả mặt Lâm Tiêu nhăn khó khổ não.

Nhìn Can Văn Văn đã khóc không ra tiếng, Lâm Tiêu bây giờ tiến lùi không xong. Sớm biết thế này đã bảo không quen lão Mục.

Lão Mục, ông hố ta, hố đệ tử của mình thế hả?

Đợi một lúc lâu Can Văn Văn vẫn khóc đến thảm thiết, mà trận pháp cách âm này chỉ ngăn cách âm thanh còn vẫn nhìn được phía trong. Cho nên Can Anh Túc ở ngoài chính là nhìn thấy một màn, cô cô nhà mình khóc đến thảm thê, khóc đến đau đớn.

Nàng ta dám chắc Lâm Tiêu đã làm ra việc gì đó với cô cô. Cả người nàng bắt đầu bộc phát sự khó chịu. Ngay khi nàng ta sắp sắp phá trận xông vào ôm lấy cô cô nhà mình, thì lại thấy Lâm Tiêu giơ tay ra hiệu.

Sau đó Lâm Tiêu giơ tay phải lên, cây bút tím và mảnh giấy lập tức xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.