Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 486: Đừng phản kháng!!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi nghe thấy giọng nói này mọi người đều sửng sốt. Giọng nói vừa lạ vừa quen. Đó là Lâm Tiêu- tài năng Nho đạo.

Hắn nói gì cơ? Những người này có vấn đề ư?

Một trong những Nho gia muốn mở miệng hỏi nhưng vào lúc này, những người sống sót vừa được Đằng lão đột nhiên nở nụ cười quái dị.

Ngay sau đó, cơ thể họ loé lên huyết quang và có một luồng khí tức cuồng bạo phát ra.

Nổ bùm một tiếng.

Ngay khi những bóng người này vừa động, họ biến thành những đạo huyết ảnh và lao về phía các Nho gia Đại Can.

"Xì!!--"

"Phụ thể! Những người này nhất định là bị yêu ma phụ thể rồi!"

"Không ổn rồi, đây là một loại bí pháp huyết bạo nổ chỉ có yêu ma mới dùng, hắn có thể trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng gấp mười lần, nhưng cái giá phải trả là sinh mạng của chính mình."

"Chết tiệt! Thật đáng ghét! Những tà ma này khống chế con người thi triển loại bí thuật này. Chỉ có con người mới chết, còn những yêu ma bọn họ sẽ chỉ bị thương nhẹ thôi."

Tuy Lâm Tiêu nhắc nhở rất kịp thời, nhưng vẫn chậm một bước.

Các nho gia Đại Can do dự một lúc. Vào thời khắc mấu chốt, thời gian ngắn ngủi như vậy, cũng đủ lấy đi tính mạng của một người.

Bùm bùm bùm!!

Một loạt âm thanh bùng nổ.

Các nho gia Đại Can đã bị những kẻ thi triển huyết bạo bí thuật đánh bay ra ngoài. Ba nho gia đã chết ngay tại chỗ, các nho gia còn lại cũng bị thương nặng và mất khả năng chiến đấu.

Duy chỉ có hai người là không bị ảnh hưởng. Một người là Đằng lão, khi những nhân lực huyết bạo lao về phía mình, theo bản năng ông ta vung ra vài đạo phòng ngự để ngăn cản.

Một người khác đương nhiên là Lâm Tiêu. Có hai trụ nhân lực huyết bạo lao về phía hắn. Còn hắn thì cứ đứng tại chỗ, không động đậy gì cả.

Chỉ cần vẫy tay một cái, ý cảnh chi lực đã được kích hoạt. Hai trụ nhân lực huyết bạo trong nháy mắt bị đánh bay mấy trăm mét, vỡ thành hai quả cầu huyết vụ.

Đằng lão sững sờ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng có chút áy náy và tự trách.

Là lỗi của ông ta, ông ta đã không xác nhận kỹ tình hình của doanh trại con người mới dẫn đến tổn thất nghiêm trọng này.

Đó là ba đại nho. Phải mất rất nhiều thời gian và tinh lực để bồi dưỡng một đại nho. Chết một người đã là tổn thất lớn của Đại Can, huống hồ là chết ba người.

“Đa tạ tiểu hữu nhắc nhở, nếu không phải tiểu hữu sớm cảnh báo, lần này ngã xuống không phải chỉ là ba đại nho gia.” Đằng lão chân thành cảm tạ.

"Đằng lão nặng lời rồi, chúng ta hãy những người bị thương ra ngoài trước rồi hãy tính kế lâu dài." Lâm Tiêu nói.

“Được!” Đằng lão đáp lại.

Bởi vì cột nhân lực yêu ma huyết bạo vừa rồi cho nên các nho gia Đại Can không thể động đậy, hơn nữa còn bị phân tán ra tứ phía.

Ngay khi Lâm Tiêu chuẩn bị kéo một nho gia đã hôn mê thì có một cảm giác nguy hiểm bản năng từ tận đáy lòng dâng trào, lông trên người hắn lúc này đều dựng đứng cả lên.

Ngay sau đó, đôi mắt của Lâm Tiêu phát ra kim quang và nhìn xung quanh một lượt. Vô số chấm đỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Đó, đó là... những chấm đỏ phát ra từ hàng trăm xác chết trên mặt đất.

Ánh mắt Lâm Tiêu nghiêm trọng, lập tức kêu to: "Không được! Đằng lão, những thi thể này là —— "

Không đợi hắn nói xong chuyện mất cảnh giác đã xảy ra bất ngờ. Những thi thể vốn đã chết đều lần lượt đứng dậy.

Từ trong cơ thể 'bọn họ' phát ra một luồng khí tức hung hãn, nhanh chóng lao về phía hai người bọn họ.



Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!!

Vô số tiếng nổ truyền tới, từng đợt, từng trận, ùn ùn kéo đến, càn quét mọi thứ.

Lúc này, một yêu ma mắt đỏ thể hình cực lớn đang đứng ở phía xa trong hư không, quan sát tất cả.

"Chậc chậc chậc, lần này ta thu hoạch được một nho gia đại năng, không uổng công bản ma lãng phí bao nhiêu thi thể. Có điều, với miếng mồi này, nói không chừng có thể câu được cá lớn hơn!" Yêu ma mắt đỏ vui vẻ cười nói.

Khiến hắn ta cảm thấy hơi lạ chính là… Tại sao lại không thể nhìn rõ thực lực của thiếu niên loài người lại trà trộn vào những nho gia đó để vào đây?

Hơn nữa, thiếu niên đã hai lần tiên tiếp phát hiện ra sự sắp xếp của hắn ta.

Thật là kỳ lạ.

Thiếu niên loài người này là võ giả sao? Hay là nho gia?

Mặc kệ, cho dù thiếu niên này có là đại nho gia đi chăng nữa, cũng đã bị biển thi thể giết chết rồi.

Tuy nhiên, khi yêu ma mắt đỏ bay tới và huyết vụ từ từ tan đi.

Hắn ta chết lặng, bởi vì lúc này vẫn còn có một bóng người đứng ở trong huyết vụ, dùng ánh mắt chế giễu nhìn chằm chằm vào hắn.

Là thiếu niên đó! Thiếu niên hắn ta không thể nhìn thấu.

Chuyện, chuyện này……Tại sao hắn có thể không chết. Hắn không những không chết mà còn... không hề bị thương.

Ngược lại, hãy nhìn ông già nho gia đại năng đó, trong vụ nổ bất ngờ của biển thi thể vừa rồi, ông ta đã bị thương. Mặc dù không bị trọng thương nhưng khả năng chiến đấu chắc chắn đã giảm đi rất nhiều.

Yêu ma mắt đó chắc chắn sẽ không dám một chọi một với nho gia đang ở thời kỳ toàn thịnh.

Nhưng đối phó với một nho gia đại năng gần như bị trọng thương đúng là cơ hội trời cho.

"Ngươi, ngươi là ai?" Yêu mắt đỏ sợ hãi nhìn Lâm Tiêu, hỏi.

Người này có thể sống sót sau vụ nổ của biển thi thể vừa rồi chắc chắn không phải người đơn giản.

“Đoán xem!” Lâm Tiêu nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lượt.

Hắn thực sự có một chút phấn khích. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con yêu ma thực sự, còn là một yêu ma vừa bước vào Sinh Tử cảnh.

Lúc này, trên người Đằng lão đầy vết bầm tím, đã cố gắng thở gấp một hơi và lao đến trước mặt Lâm Tiêu.

Ông ta nhìn chằm chằm vào yêu ma mắt đỏ đó. Yêu ma này thực sự quá xảo quyệt.

Nếu hai bên giao đấu trực diện, ông ta tự tin rằng mình sẽ giết chết đối phương trong vòng hai mươi hiệp. Nhưng đối phương đã chơi một chiêu thức quỷ quyệt như vậy, lại còn là chiêu thức liên hoàn.

Đây là điều ông ta hoàn toàn không dự liệu được.

Yêu ma mắt đỏ đã lợi dụng lòng tốt cứu người của ông ta.

Đó đều là những đại nho của một vương triều. Tổng cộng có mười tám đại nho cùng đến đây. Khi bắt đầu, họ mất ba người và mười lăm người trọng thương.

Nếu không kịp thời cứu chữa có thể sẽ tổn thất nhiều hơn cho nên mới xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.

Nếu bình thường hoặc là trong các tình huống khác, Đằng lão sẽ không bất cẩn như vậy.

"Khụ khụ... Tiểu hữu... yêu ma này rất mạnh mẽ, không thể đánh bại, ngươi mau chạy... Ta sẽ dùng lực lượng cuối cùng ngăn cản hắn!" Đằng trưởng lão có chút yếu ớt và cực kỳ tức giận.

Lâm Tiêu sửng sốt, hắn không ngờ rằng điều đầu tiên mà Đằng lão này muốn làm là để hắn chạy trốn.

Ở trạng thái hiện tại của Đằng lão, đối phó với yêu ma mắt đỏ 99% mất hơn là được.

Đây là Nho đạo đại năng sao?!

Nếu chỉ là cường giả võ giả mới quen biết vài ngày, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.

"Đằng lão, không sao đâu, ta nghĩ ta có thể." Lâm Tiêu cười nói.

"A!? Tiểu hữu, ngươi có thể gì cơ??" Đằng lão sửng sốt hỏi.

"Xử lý yêu ma này!" Lâm Tiêu đáp lại.

Nghe câu này, Đằng lão chết lặng.

Quái vật mắt đỏ ở phía đối diện cũng chết lặng.

Khẩu khí này! Thật là lớn!

"Đằng lão, để cho chắc chắn, tiếp theo ông đừng phản kháng." Lâm Tiêu bình tĩnh nói.

"Ừm, được, tiểu hữu, ngươi muốn làm gì...?" Đằng lão khó hiểu hỏi.

Lâm Tiêu không trả lời, hắn khua tay vung ra với một đạo thần vận huyền bí.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.