Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 487: Lâm Tiêu vs tà ma Sinh Tử cảnh



Tháp Chân Long không chỉ có thể trấn áp kẻ thù. Vào những thời điểm quan trọng, nó cũng có thể cứu người.

Lâm Tiêu đã biết điều này khi hắn có được tháp Chân Long. Chỉ có điều hiện tại, muốn cứu người phải đáp ứng một số điều kiện.

Tu vi không thể vượt quá bản thân, không thể chống phản kháng.

Đằng lão luôn bị thương không nhẹ, cộng thêm không phản kháng vì vậy Lâm Tiêu mới thử đưa ông ta vào tháp.

Trên thực tế, khi biển thi thể bùng nổ, Lâm Tiêu đã kích hoạt tháp Chân Long ngay lập tức và đưa một số đại nho gia trọng thương ở xung quanh vào tháp.

Đối với những người ở khoảng cách xa, hắn cũng đành bất lực.

Lâm Tiêu đưa Đằng lão và những người khác vào tháp, ngoài việc cứu người, hắn cũng không muốn bị quấy rầy trong trận chiến sau đó.

Bây giờ, chỉ còn lại bản thân và yêu ma mắt đỏ ở hiện trường.

Hắn có thể thi triển thủ đoạn mà không có bất kỳ sự đắn đo nào.

Lúc này, yêu ma mắt đỏ đối diện với Lâm Tiêu, trong lòng vừa bối rối vừa căng thẳng.

Hắn ta cảm thấy thiếu niên nhân loại trước mặt mình ngoài kỳ lạ thì chính là kỳ lạ.

Hắn ta là đại yêu ma đã đột phá Sinh Tử cảnh mà biểu cảm của thiếu niên trước mặt này không những không có một chút sợ hãi mà còn có một cảm giác háo hức muốn thử.

Chuyện… chuyện quái gì thế này!

Ngươi là yêu ma hay ta là yêu ma?

Trong mắt yêu ma mắt đỏ lóe lên một tia sáng.

Vô số con giòi đỏ có kích thước bằng con giun đất từ trên người hắn ta nhanh chóng lao xuống đất rồi nhanh chóng tiếp cận thiếu niên nhân loại phía đối diện.

Trong tình huống hiện tại đầy máu me và cánh tay bị gãy sẽ không thể nhìn thấy những con giòi này nếu không nhìn kỹ.

"Nhân loại, ngươi thật lợi hại, có thể thoát khỏi hai lần công kích của bản ma, ta đang cân nhắc có nên hay ngươi đi hay không?" Yêu ma mắt đỏ cười nói.

Hắn ta khá giỏi trong việc chuyển hướng sự chú ý. Khi đối phương suy nghĩ và trả lời câu hỏi của mình, khà khà kha, thì đã quá muộn.

"Ta luôn cho rằng yêu ma là ngu xuẩn, không ngờ hôm nay ngươi khiến ta thay đổi quan điểm rồi." Trong mắt Lâm Tiêu có ánh sáng loé lên, tán thưởng nói.

"Như nhau thôi, nhân loại, ngươi cũng thay đổi cách nhìn của bản ma. Cho nên, ta ngẫm đi ngẫm lại cảm thấy... không thể giữ lại ngươi!" Yêu ma mắt đỏ nói xong lời này, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Ma niệm của hắn ta vừa động, vô số con giòi màu đỏ bay ra từ mọi hướng đồng thời phát động tấn công Lâm Tiêu.

"Yêu ma, ngươi cho rằng ta không phát hiện ra bọn chúng sao?" Lúc này Lâm Tiêu nhẹ giọng nói.

“Hả?!” Yêu ma mắt đỏ nghe vậy thì kinh ngạc. Chẳng lẽ thiếu niên nhân loại này đã sớm phát hiện?

Không phải chứ!

Hừ! Nhưng phát hiện thì sao chứ. Kết cục lần này đã không còn hồi hộp nữa.

Ngay cả khi thiếu niên nhân loại này là một đại năng nho gia thì cũng đã quá muộn, quá muộn.

Sự công kích của nho gia lần này căn bản không ngăn được hắn ta đánh lén.

"Tạch!" Một tiếng búng tay xuất hiện.

Là thiếu niên nhân loại đó, hắn không thi triển thần thông nho gia, mà ở tại chỗ búng tay.

Yêu ma mắt đỏ mỉm cười. Tên nhân loại này có bị điên trước khi chết không?



Tuy nhiên, ngay sau đó, những đốm lửa xuất hiện xung quanh hắn, chặn đường tiến lên của những con giòi đỏ.

"Hả?! Lửa?" Yêu ma mắt đỏ chớp chớp mắt.

Tên nhân loại này không phải là nho gia, mà là một võ giả, vậy thì - thậm chí còn tốt hơn!

Yêu ma mắt đỏ tỏ vẻ khinh thường. Chẳng trách thiếu niên nhân loại này phát hiện sự bố trí đánh lén của hắn ta sớm hơn so với những nho gia khác, hóa ra là một võ giả.

Điều đó cũng dễ hiểu.

Nho đạo khắc yêu ma.

Từ một số góc độ nào đó, hầu hết võ giả đều bị yêu ma khắc chế.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến yêu ma quỷ có thể hung hãn tấn công và xâm lược nhân loại ở thời cổ đại.

"Khà khà, ngươi cho rằng lửa có thể ngăn cản sự công kích của tà ma chúng ta sao?" Yêu ma mắt đỏ cười lạnh nói.

Ma niệm vừa động.

Từng con giòi màu đỏ há miệng để lộ ra vô số chiếc răng nhỏ xíu như những lưỡi kiếm máu.

"Ta chỉ muốn... thử xem sao!" Lâm Tiêu đáp.

"Không biết lượng sức mình, huyết trùng của ma tôn là——hả!? Hả!? Đây... Huyết trùng của ta sao vậy! Ngươi... ngọn lửa này là gì vậy, chuyện này..." Yêu ma mắt đỏ chưa kịp nói xong đồng tử như sắp rơi ra ngoài.

Những con huyết trùng của hắn ta luôn bất khả chiến bại thì lần này đã thất bại.

Đã bị đánh bại hoàn toàn.

Huyết trùng của hắn ta vừa tới gần, chưa chạm vào ngọn lửa, liền biến thành than.

Sau đó, vài tiếng bang bang bang vang lên rồi biến mất.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Yêu ma mắt đỏ không thể nào tin được nói.

Hắn ta nhờ vào sự công kích của huyết trùng này mới có thể giành được chỗ đứng vững chắc trên chiến trường ngoại ma.

Cho dù đó là thao túng, hay bẫy phục kích, ký sinh trùng hay đàn áp con người, hắn ta cũng là một trong những yêu ma giỏi nhất.

Nhưng tại sao nhân loại này có thể đối phó với những con huyết trùng của mình một cách dễ dàng như vậy.

Huyết trùng là thần thông yêu ma, không sợ nước và lửa, bất khả xâm phạm với bách độc mới phải.

"Tạch!" Một tiếng búng tay khác vang lên.

Những ngọn lửa bùng lên bao quanh yêu ma mắt đỏ. Cùng lúc đó, ngọn lửa xuất hiện phía trên đầu và dưới chân của yêu ma mắt đỏ giống như gói bánh ú.

Yêu ma mắt đỏ gầm lên một tiếng giận dữ, vung những đạo huyết quang về một phía nhưng... vô hiệu.

Huyết quang đập vào ngọn lửa, trong nháy mắt liền bị ngọn lửa thiêu đốt.

"Đây là ngọn lửa gì vậy, a!!—Ta, tay của ta đã bị đốt cháy...á! Tay còn lại của ta!..."

Sau khi bị ngọn lửa bao trùm hoàn toàn, bất kể yêu ma mắt đỏ sử dụng bất kỳ đòn công kích và thủ đoạn nào cũng đều vô hiệu.

Ngọn lửa tưởng chừng như bình thường lại có thể thiêu rụi mọi thứ.

Xì xì xì xì.

Yêu ma mắt đỏ hét lên một tiếng, giọng hét càng lúc càng đau đớn.

Ở phía khác, Lâm Tiêu chỉ đứng bên cạnh và lặng lẽ quan sát. Trong mắt hắn cũng có chút kinh ngạc.

Uy lực của lửa Hoàng Hồng Dương mạnh hơn hắn dự đoán. Hơn nữa, cũng giống như Nho đạo, nó cũng có tác dụng bẩm sinh là khắc chế yêu ma.

Quả nhiên là ngọn lửa đứng thứ hai trong bảng thiên địa dị hoả.

Sau khi bị lửa Hoàng Hồng Dương bao bọc, kết cục đã được thấy rõ. Cho dù là yêu ma Sinh Tử cảnh cũng không có cách nào khác.

Lâm Tiêu đã không lập tức giết đối phương. Thay vào đó, hắn điều khiển ngọn lửa, liên tục tra tấn yêu ma khiến hắn ta hét lên thảm thiết hơn.

Đốt một bàn tay, bàn tay còn lại, một chân, chân còn lại.

Yêu ma cũng là một loại sinh mệnh có khả năng phục hồi và tự tái sinh mạnh mẽ. Ngay cả tay và chân bị phá hủy thì chỉ trong vài ngày những cái mới sẽ mọc ra ngay.

Đương nhiên, đây không phải là sở thích của Lâm Tiêu mà hắn học hỏi từ những người khác.

Hắn muốn tận dụng cơ hội này để thu hút những yêu ma khác.

Đáp án thật thất vọng.

Đừng nói về những yêu ma mạnh mẽ khác mà ngay cả một yêu ma nhãi nhép cũng không đến.

Điều này có gì đó không đúng lắm.

Lâm Tiêu nhìn lối vào vết nứt khi yêu ma chạy trốn khi bị bọn họ dồn ép.

Nếu như hắn không có đoán sai, nơi này chính là doanh trại của loài người, vậy vết nứt bên trong này mới là chiến trường ngoại ma thực sự.

"Xin hãy giải thích rõ ràng chuyện này, ta sẽ tha mạng cho ngươi." Lâm Tiêu tạm thời dừng ngọn lửa công kích lại.

Hắn cảm thấy rằng yêu ma mắt đỏ đang che giấu bí mật gì đó.

"Khè khè khè, nhân loại, ngươi nghĩ rằng bản ma sẽ tham sống và sợ chết như nhân loại các ngươi sao?! Khè khè khè..." Yêu ma mắt đỏ cười điên cuồng.

Chương 202: Hỗn loạn, Lâm Tiêu hoá ngốc rồi

Lâm Tiêu nghe mấy lời con yêu mắt đỏ nói xong thì nhíu lông mày. Hắn bắt đầu thử dùng đủ loại tra khảo để lấy khẩu cung.

Nhưng đã qua nửa giờ, tất cả các cách đều không có tác dụng, con yêu này toàn thân mềm yếu nhưng miệng lại rất cứng.

Lâm Tiêu cũng có chút cạn lời.

“Diệt!” Ý niệm này hiện ra trong đầu hắn.

Ngọn lửa Hoàng Hồng Dương bùng lên nuốt chửng lấy con yêu quái. Trong tiếng hét thảm thiết con yêu quái tan biến thành tro bụi. Tra không ra gì thì tạm biệt.

Vậy mà một giây sau trên mặt hắn lại lộ ra sự kinh ngạc, sau khi con yêu quái bị ngọn lửa nuốt chửng. Một cỗ sức mạnh có thể nhìn thấy bằng Thiên Cấp Long Nhãn từ từ bay vào cơ thể hắn.

Thiên Cấp Long Nhãn thần thông là lúc hắn thí luyện trong Long Tháp, dùng chín bức tượng rồng đổi lấy. Cỗ sức mạnh này chỉ có mình hắn nhìn được, những người khác không thể nhìn thấy.

Lúc này Lâm Tiêu cảm nhận bản thân hắn như chìm vào gió xuân ấm áp. Hắn đã bước gần tới điểm đột phá rồi. Nếu như linh hồn có thể chạm tới điểm đột phá này, sẽ có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không biết nữa.

Ở Đông Vực không có nhiều sách cổ viết về tu luyện linh hồn.

Khoảng hai nén nhang sau, việc nâng cấp linh hồn mới ngừng lại, khả năng khiển soát cơ thể của hắn đã tiến thêm một bước.

Đây chỉ là một con yêu quái cấp đại năng, vậy thêm vào con nữa thì linh hồn của hắn sẽ chạm tới điểm đột phá. Nghĩ tới vậy đã làm mắt Lâm Tiêu sáng lên.

Sau vài phút do dự hắn hít một hơi thật sâu, sau đó bước vào khe nứt không gian đi ra phía chiến trường.

Lần này không cần biết có con yêu quái nào bạo phát hay không, hắn nhất định phải bước vào chiến trường này.

……

Phía bên trong chiến trường ngoại ma.

Nơi này không có lấy một tia linh khí, tối tăm trống rỗng đưa tay trước mặt cũng không thấy được bàn tay. Không có chút ánh sáng nào, nơi đây không phải nơi con người sống.

Cho nên ở đây thứ nhiều nhất chính là yêu ma quỷ quái. Chúng sinh tồn bằng cách cắn nuốt năng lượng hư không, cho dù chỉ là hư không nhưng chúng cũng có quy luật sinh tồn. Vì vậy khả năng thích ứng của lúc yêu ma này vô cùng mạnh. Bất kể ở chỗ nào, bọn chúng vẫn có thể sống sót.

Lúc này, một nhóm nhân loài khoảng 100 người đang bị lũ quái vật vây quanh, hai bên chiến đấu kịch liệt. Nhóm nhân loài do một Nho sĩ và một võ tu Hoá Đỉnh cảnh dẫn đầu. Nhưng cho dù được hai cường giả dẫn dắt cũng không thể địch lại số yêu ma đang vây quanh.

Những con yêu ma yếu đứng ở trên được một con cao cấp ở đằng sau điều khiển. Cho nên Nho sĩ và cường giả Hoá Đỉnh cảnh không thể tấn công toàn lực đến con chỉ huy được.

Điều sợ nhất ở lũ ma quỷ chính là bọn chúng sẽ để những con mạnh ẩn nấp trong bóng tối rồi tấn công bất ngờ, đây chính là cách chúng thích làm.

Hai cường giả đưa ánh mắt lo lắng qua nhìn nhau.

“Làm sao đây? Nếu cứ thế này chúng ta sẽ không thoát.”

“Từng này yêu ma chúng ta vẫn có thể đánh được, nhưng ngươi cứu được thêm mấy người thoát vòng vây thì cũng chả thoát được ra ngoài chiến trường ngoại ma này.”

“Nếu không thì ngươi dùng hết thần thông Nho đạo, đưa ta ra ngoài. Tà ma thoát ra ngoài gây loạn, cả Đông Vực nhất định sẽ ra tay, đặc biệt là tứ đại Văn Cung!”

“Ta hiểu, vậy tại sao ta phải bảo vệ ngươi, tự ta ra ngoài rồi đi thông báo cho tứ đại Văn Cung là được rồi.”

“Đã tới lúc này rồi các ngươi không có tí trách nhiệm gì à? không thể hy sinh cái nhỏ lấy cái lớn sao?”

“Hừ đừng có mơ nữa, ta không đi chịu chết đâu.”

Đại năng Nho đạo và cường giả Hoá Đỉnh cảnh quay qua tranh luận với nhau, nhưng chả ai muốn hy sinh bản thân mình.

Hai người dẫn đầu cãi nhau, những người còn lại chả ai dám lên tiếng, chỉ dám đứng lép vào nhóm của mình. Lúc này mà chọn sai phe là chết chắc.

Những yêu quái này cứ giết mãi không hết, bọn họ đã chiến đấu một ngày một đêm, bao nhiêu linh lực cũng tiêu hao gần hết. Đến cả những viên linh thạch trên người cũng đã gần cạn.

Vậy mà số yêu ma không giảm ngược lại tăng lên nhiều hơn. Đây mới chính là vấn đề của chiến trường ngoại ma này.

Hai cường giả dẫn đầu phát sinh mâu thuẫn, nếu cứ kéo dài như thế này thì sẽ chết hết cả đám.

Đúng lúc này đột nhiên một đạo quang mang loé sáng cả một góc. Một bóng người xuất hiện cách bọn họ không xa.

Xoẹt!

Bóng người này cầm thanh kiếm đỏ rực lao vào trong đám ma quỷ. Chỉ thấy thanh kiếm rực lửa như múa giữa đám yêu ma cùng với tiếng thét thảm thiết cũng chúng.

Chỉ với một nhát kiếm có đến hàng trăm con yêu quái đã bị chém thành hai mảnh.

“Các ngươi qua đây, các ngươi có biết đây là chuyện gì không?” Lâm Tiêu hỏi nhóm người kia.



Nhưng điều làm Lâm Tiêu ngạc nhiên chính là……mấy người này thay vì tỏ lòng biết ơn hắn thì mặt mày lại nhăn nhó nhìn hắn, ánh mắt lại còn tràn đầy phẫn nộ.

“Hả?” Lâm Tiêu kinh ngạc.

Đây là cái chuyện gì vậy?

“Đồ yêu ma! Ngươi nghĩ bọn ta ngu à?”

“Lần trước thì biến ra một nhóm nhân loài bị thương, lừa bọn ta vào đây. Bây giờ lại giả vờ cứu bọn ta, ngươi nghĩ bọn ta ngu thêm lần nữa hả?”

“Đừng có qua chỗ hắn, bọn yêu ma này thấy lâu như vậy không giết được chúng ta nên mới giở trò đấy.”

“Đúng vậy, mấy con yêu quái này đang sỉ nhục chúng ta. Làm sao lại có một nhân loại trẻ tuổi như vậy mà khí chất cao siêu thế này. Chiêu thức hắn đánh ra phải bằng một Hoá Đinh cảnh??”

“Hơn nữa, cường giả võ đạo sao lại giết yêu quái được, bọn yêu ma có khả năng chống lại chiêu thức của võ đạo.”

“Nhưng con quỷ này diễn cũng thật quá, ta nhìn nó chém đồng lại mà còn phải tin.”

Mấy người kia cứ xì xào với nhau nhưng nhất quyết không bước qua chỗ Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu: “……”

Nghe mấy người này nói chuyện với nhau Lâm Tiêu cũng hiểu được ra một số chuyện. Xem ra những con yêu ma ở đây rất gian xảo, sẽ tạo ra huyễn cảnh lừa người khác bước vào.

“Ta vào đây với người của Văn Cung của vương triều Đại Can kiểm tra dị thường ở nơi này.” Lâm Tiêu bất lực giải thích.

“Mẹ kiếp! thời gian đổi người tuần tra còn những hai năm nữa, người của Văn Cung tới đây làm gì.”

“Nó lỡ mồm kia, nó chắc chắn là yêu ma không còn gì để nghi ngờ đâu.”

“Hơn nữa người Văn Cung đưa một võ tu vào đây làm gì.”

“Mọi người đừng động đậy, đừng qua đó, nếu không chết mà không biết.”

Nghe Lâm Tiêu giải thích những người kia càng thêm tin hắn không phải nhân loài.

Lâm Tiêu: “……”

Hay thật, trí thông minh của mấy người này cao thật, các ngươi là nhất.

Hắn không nói nữa chỉ giơ tay lên, trước mắt đám người kia hiện ra một thân ảnh.

“Đằng lão, mấy người này giao cho ông đấy, cứu hay không thì tuỳ!” Lâm Tiêu nói.

Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi kết hợp với đan dược của Lâm Tiêu cho, Đằng lão đã hoàn toàn hồi phục.

Sau khi Đằng lão xuất hiện lúc đang chuẩn bị nói lời cám ơn với hắn thì thấy phía đằng sau vang lên tiếng bàn tán.

“Nhìn kìa nhìn kìa, thủ đoạn chưa kìa, cái loại yêu ma không từ thủ đoạn.”

“Vậy mà còn biến ra một đại năng của Nho đạo.”

“Biến thành hình dáng của Đằng lão ở Đại Can, tên này ghê thật, con yêu quái này dùng thủ đoạn cũng nghịch thiên thật.”

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tin tức này quan trọng lắm. Chúng ta nhất định phải thông báo cho tứ đại Văn Cung của nhân loài biết!”

Nhóm người càng nhìn hai kẻ trước mắt lại càng thấy hoảng.

“Lão Triệu, ta quyết định rồi, ta sẽ dùng thần thông Nho đạo đưa ngươi ra ngoài, ngươi phải đưa được tin tức này đi.”

“Không không không, là ta sẽ dốc sức đưa ngươi ra ngoài, với thực lực của ngươi nhất định có thể thoát ra ngoài.

Hai cường giả cầm đầu bắt đầu tranh xem ai là người hy sinh.

Lâm Tiêu: “…….”

“Đằng lão, chúng ta đi qua kia uống trà đi, ăn chút gì nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.