Khống chế hàng trăm kiếm khí, thực hiện những thao tác tỉ mỉ mà chuẩn xác đến như vậy, chỉ với bước này thôi, ông ấy đã không thể làm được rồi.
Đừng nói là ông ấy, bất cứ luyện đan sư nào chỉ e cũng khó mà làm tới được bước này.
Bảo bọn họ khống chế lửa thì được, nhưng bảo bọn họ khống chế kiếm khí, còn phải đạt tới trình độ này, hiển nhiên là không thể nào làm được.
Đặc biệt là sau khi Lâm Tiêu thi triển ra kiếm khí. Kiều trưởng lão càng kinh ngạc hơn. Kiếm ý vừa xuất ra, những kiếm khí đang hoạt động liền trở nên ngoan ngoãn, nghe lời trong nháy mắt.
Mỗi một luồng kiếm khí đều bắt đầu phân công công việc, vô cùng tuần tự.
Dung hợp, ngưng đan, tụ đan, thành đan.
Chỉ sau một canh giờ.
Lô luyện đan mới của Lâm Tiêu đã cho ra lò rồi.
Mở lò luyện đan ra, một mùi hương của đan dược xông ra, còn nồng đậm hơn lô trước.
Kiều trưởng lão chấn động và sững sờ đứng tại chỗ.
Ông không cần tới nhìn, chỉ cần ngửi thôi cũng biết, lô này nhất định là tỉ lệ thành đan lại đạt 100% rồi.
Đáng sợ!
Tên nhóc này thực sự đáng sợ mà!!!
“Ủa? Đây là gì? Sư tôn, bên trong có một viên Đằng Nguyên Đan, bên trên hình như có cái gì đó.” Lục Minh Nguyệt sau khi trải qua cơn chấn động, phát hiện ra một điểm nghi vấn.
Kiều trưởng lão nghe vậy mới bước tới gần để nhìn.
Thấy một viên Đằng Nguyên Đan cực phẩm trong đó, trên bề mặt xuất hiện một tầng sương mù.
Chỉ nhìn lướt qua một lần. Kiều trưởng lão dường như nhìn thấy quỷ, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, tròng mắt trợn trừng.
“Nhất khí sương đan!” Kiều trưởng lão lần nữa có biểu cảm mất kiểm soát.
Ông cảm thấy toàn bộ sự kinh ngạc của cả đời này đã dùng hết trong ngày hôm nay rồi.