Phật sống chuyển thế, vậy nhất định có thể dẫn dắt Phật môn bước lại lên đỉnh vinh quang lúc thượng cổ. Ở thời đại này đã có quá nhiều người tới cả Phật môn là gì cũng không biết.
Đức Phật từ bi phổ độ thiên hạ, lòng mang chúng sinh. Thế giới này nên có một chỗ đứng cho Đức Phật, người trong thiên hạ đều có công lợi vậy Phật môn của bọn họ cũng có.
Chỉ là lý tưởng của Phật môn chính là không tranh đoạt với đời, hơn nữa chỉ cho mọi người biết tới Phật pháp nhiều hơn, truyền bá Phật đạo để trong lòng mọi người đều có Đức Phật.
Lâm Tiêu trợn mắt nhìn sự kiên trì của tám hoà thượng này, hắn cũng lười nói. Mấy con lừa đầu trọc ngoan cố này, chỉ sợ từ chối trăm ngàn lần cũng vẫn lẽo đẽo theo sau. Muốn đi theo thì cứ đi theo.
Đợi lúc về đến vương triều Đại Can, tìm một cơ hội trốn đi là được. Lâm Tiêu nhún vai không nói gì, chỉ cần không hỏi về chuông trấn hồn vậy thì kệ bọn họ.
Nguy cơ tà ma đã được hóa giải, dị tượng thiên địa cũng tan biến, mọi người đều thu được lợi ích từ dị tượng. Tất cả Nho gia đều đến chào hỏi Lâm Tiêu, đây là điều cần phải làm!
Sau khi các Nho gia nói vài câu cung kính thì ai về vương triều của người nấy, còn Lâm Tiêu thì ngồi phi thuyền về lại Đại Can với Đằng lão.
Tất nhiên tám vị hoà thượng dưới cái nhìn ngạc nhiên của Lâm Tiêu cũng lẽo đẽo theo hắn lên phi thuyền. Lâm Tiêu vốn định trên đường về Đại Can sẽ luyện hóa đội quân tà ma đang bị nhốt trong tháp Chân Long.
Nhưng nhìn bên cạnh có nhiều người như vậy, lại còn có tám vị hoà thượng. Nghĩ một lát hắn tính về Đại Can sẽ luyện hóa sau. Hắn cả đường đi không nói gì nữa.
Ba ngày sau.
Lão Đằng điều khiển phi thuyền về tới vương triều Đại Can. Vừa ra khỏi thuyền lão Đằng mặt biến sắc.
“Không xong, xảy ra chuyện rồi!” Lão Đằng thất kinh hét lên, nộ ý bạo phát bay nhanh về phía hoàng cung điện Đại Can.
Lâm Tiêu không nói gì cũng nhanh chóng bay theo, nhưng sát ý ở trong mắt hắn đã dâng lên cuồn cuộn.
Nguyên nhân gây ra phản ứng cho hai người thế này vì hoàng cung Đại Can đang có đại biến. Chỉ có mấy ngày vắng mặt một phần ba cung điện đã trở thành tàn tích, khắp nơi đều có dấu vết của chiến tranh, khung cảnh đổ nát.
Nếu chỉ có vậy cũng không làm Lâm Tiêu thay đổi tâm tình nhiều đến thế, mà là vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Thần tộc Dao Trì!
Nghĩ đến thánh nữ và hai cường giả đại năng từng muốn cướp bảo tháp của hắn, lần này lại tới công kích Đại Can, chắc chắn nguyên nhân có liên quan tới hắn.
Đại Can là vương triều trong hạng 10 của khu Đông Vực, thực lực đương nhiên không bình thường. Lại thêm lần này Can Anh Túc đứng thứ 2 của bảng Chân Long cho nên khí vận dồi dào.
Trong vài năm tới chỉ cần vương triều Đại Can thuận lợi phát triển nhất định sẽ hưng thịnh vô cùng. Nếu bình thường thần tộc Dao Trì có tấn công cũng không thể đánh được vào hoàng cung Đại Can.
Nhưng thời cơ này thật thích hợp, tà ma quấy phá Đại Can làm tổn thất mất một vị Hoá Đỉnh cảnh, sau đó lại có bạo phát ở chiến trường ngoại ma làm cho người của Văn Cung phải đi ứng chiến.
Đây là lúc vương triều Đại Can thiếu người nhất.
Rất nhanh sau đó Đằng lão và Lâm Tiêu đã tới trước của cung điện. Bọn họ đưa mắt nhìn một lượt thì thấy một bóng người đi ra. Đây chính là quân vương Đại Can.
“Khụ khụ…..Đằng lão các ngươi về rồi à.” Quân vương Đại Can nhìn lão Đằng nói.
Nói xong lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiêu, định mở mồm ra nói gì đó nhưng lại thở dài rồi không nói nữa.
Lúc hai người trạm mặt quân vương Đại Can đều cảm nhận được ngoại thương nội thương trên người ông ta đều là vết thương mới.
Điều này cũng làm cho không khí bớt căng thẳng hơn, Lâm Tiêu bị nhìn như vậy cũng thấy lạ, hắn như chợt nghĩ ra cái gì liền dùng linh thức quét một lượt quanh hoàng cung.