Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 555: Hắn vẫn nhớ hình như lúc đó mình đang nằm mơ



Ở lối ra vào cấm chế Tuế Nguyệt, hai Sinh Tử cảnh đại năng và các trận pháp tông sư đang toàn lực thao tác thông thiên đại trận để trấn áp quái vật Tuế Nguyệt.

Con quái vật Tuế Nguyệt này đang không ngừng giãy giụa trong đại trận, trán của mọi người đều đã đổ mồ hôi.

Sắc mặt mỗi vị trận pháp tông sư đều là cực kỳ nghiêm trọng, một chút cũng không dám buông lỏng.

Họ vốn cho rằng lần này là một nhiệm vụ dễ dàng. Trấn áp dị thú, ngay cả những dị thú Sinh Tử cảnh trung kỳ và hậu kỳ cũng có thể bị áp chế hoàn toàn bằng cách dựa vào sức mạnh thần thông đại trận của các tông sư. Nhưng không ngờ rằng quái vật Tuế Nguyệt này lại mạnh đến mức như vậy.

Rõ ràng là đã bị áp chế dưới đại trận nhưng lực đạo phản kháng chống lại họ vẫn khiến khí huyết toàn thân mỗi tông sư đều cuồn cuộn.

Lúc này.

"A!!--!!"

"Ai, là ai! Không còn nữa, là ai!"

"Chết tiệt! Còn lấy đi tất cả cơ duyên của ta! A!!!" Một tiếng gầm đầy oán hận và tức giận phát ra từ phía dưới đám đông.

Toàn bộ khoáng động bắt đầu rung chuyển, thậm chí vách đá ở cửa cấm chế Tuế Nguyệt cũng đang dần sụp xuống.

Sau đó, mọi người nhìn thấy bóng của Thánh tử đại nhân từ bên dưới đã vội vã quay trở lại lối vào.

Lúc này, đôi mắt Thánh tử đỏ rực, hắn vô cùng tức giận, sát khí trong mắt hắn gần như đông đặc lại. Một luồng khí thế vô cùng đáng sợ đánh thẳng vào mặt mọi người.

Mọi người đều chết lặng.

Thánh tử đại nhân luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, không dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Đây là lần đầu tiên họ thấy Thánh tử tức giận như vậy.

“Thánh tử đại nhân, phía dưới đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một vị Sinh Tử cảnh đại năng nghi hoặc hỏi.

Những người khác cũng vểnh tai lên nghe ngóng, trong lòng vô cùng tò mò.

"Ngươi dẫn theo mấy người canh giữ lối vào Dược Sơn, từ giờ trở đi, bất cứ ai cũng không thể ra vào Dược Sơn! Bất luận kẻ nào muốn xông ra ngoài đều giết không tha!!"

"Đi, đi ngay đi!!" Thánh tử Dao Trì không trả lời, mà là lạnh giọng trực tiếp ra lệnh.

"Rõ, Thánh tử đại nhân!" Sinh Tử cảnh đại năng không chút do dự, bay tới lối ra vào cấm chế Tuế Nguyệt, làm theo yêu cầu của Thánh tử.

Hắn ta có thể cảm nhận nếu mình hỏi thêm một vài câu nữa, e rằng có thể khơi dậy cơn tức giận không tên.

"Thánh tử đại nhân, vậy quái vật Tuế Nguyệt đó chúng ta nên làm thế nào?" Một Sinh Tử cảnh đại năng khác hỏi.

Xoạt!!

Khi hắn ta đang hỏi thì Thánh tử Dao Trì đã bay đến lối vào cấm chế Tuế Nguyệt.

"Mặc kệ nó, hiện tại nhiệm vụ của các ngươi chính là dẫn người tìm người khả nghi trong Dao Trì Dược Sơn, thà bắt nhầm một ngàn một vạn chứ không thể bỏ sót một người!" Nói xong, hắn đã bay ra ngoài.

"Trăm năm, tròn trăm năm!! Ta đã đợi trăm năm rồi nhưng lại làm chuyện tốt cho người khác!"

"A! Đợi bắt được ngươi, ta sẽ lăng trì ngươi vạn đao, tra tấn ngươi ngàn lần, vạn lần!" Thánh tử Dao Trì vừa nghiến răng ken két vừa triển khai khả năng nhận thức Tuế Nguyệt gần 100 mét của mình.

Đến bây giờ hắn vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, không dán tin và không thể tin được.

Ngay cả khi biết rằng có một kẻ giả mạo đã chạy ra khỏi hang Tuế Nguyệt, hắn vẫn cho rằng rằng đối phương chỉ đánh cắp một vài miếng mạ vàng Tuế Nguyệt.

Nhưng không bao giờ hắn nghĩ rằng, toàn bộ, toàn bộ mỏ vàng Tuế Nguyệt trong hang này đã biến mất. Không còn lại dù chỉ một chút.

Hắn vẫn nhớ hình như lúc đó mình đang nằm mơ.

Trong mở không thể có một cảnh như vậy. Đó là mỏ vàng Tuế Nguyệt!

Hoàn toàn không thể đặt vào nhẫn trữ vật. Làm thế nào mà tên trộm đó có thể ăn cắp toàn bộ mỏ vàng Tuế Nguyệt chứ?

Điều này hoàn toàn là chuyện không thể. Trừ khi được hấp thụ luyện hoá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.