Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 569: Đây...đây rốt cuộc là chuyện gì vậy trời???



Hai bên vừa nhìn là thấy chênh lệch một trời một vực rồi.

“Vấn đề của lão, ta đã giải đáp rồi, tiếp theo, tới lượt vấn đề của ta rồi.” Lâm Tiêu nhìn đối phương ung dung nói.

“Tiểu tử, ngươi cho rằng, có được ngọn lửa này thì có thể nói chuyện với ta bằng cái giọng hống hách đó sao? Nơi đây là lò luyện đan của ta đấy nhá.” Ánh mắt Hàn nguyên lão lóe lên tia sáng lạnh lẽo, linh trí đã âm thầm khởi động lò luyện đan.

Trong lò luyện đan của lão ta, lại còn có người dám uy hiếp lão cơ đấy.

Lâm Tiêu không động đậy, đứng nguyên tại chỗ, nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

Chẳng có gì xảy ra cả.

Cho dù trong lò luyện đan vô cùng nóng nực, nhưng trên trán Hàn nguyên lão vẫn đổ mồ hôi lạnh.

Biến mất rồi.

Mối liên kết giữa lão và lò luyện đan đã hoàn toàn đứt đoạn rồi.

Sao có thể chứ!

Rõ ràng lão ta đã bước đầu luyện hóa được đạo khí lò luyện đan, cho dù ở cách trăm dặm lão cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng bây giờ, mối liên hệ đó đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Tách!

Thiếu niên trước mặt lúc này búng tay một cái.

Ầm ầm ầm!!!

Khắp nơi bên trong lò luyện đan đột nhiên nổi lên những đốm lửa kim sắc, giống hệt như ngọn lửa tràn ra từ trong cơ thể thiếu niên ban nãy vậy.

Nhiệt độ bên trong lò luyện đan trong chốc lát đạt tới nhiệt độ kinh khủng, nóng đến bất thường.

Mà ngọn lửa kim sắc kia lại vây quanh thiếu niên, không hề tiến lại gần, cũng không hề rời ra xa.

Nhưng cho dù như vậy, lão ta cũng đã không chịu nổi rồi.

“A!!!! Nóng! Nóng quá! Mau dừng lại, ta sắp bị đốt cháy rồi, a!!!” Hàn nguyên lão phát ra tiếng hét thảm thiết.

Lão ta mưu đồ dùng linh lực bao lấy chính mình, bảo vệ bản thân.

Nhưng lại hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.

Trên ngọn lửa kim sắc kia tỏa ra nhiệt độ cực kỳ cao, không lúc nào không nướng lên cơ thể lão, linh hồn lão.

Lão ta cảm thấy ở đây chỉ vài phút thôi bản thân đã bị nung chảy rồi.

“Đính chính với lão một chút, đây...không phải là luyện đan của lão, mà là của ta!” Lâm Tiêu ung dung nói.

Tiếng hét vẫn còn đang tiếp diễn.

Trong ánh mắt Hàn nguyên lão đã bị sự khiếp sợ che lấp.

Lão ta đã thử hét lớn cầu cứu, nhưng vô dụng.

Thử dùng linh thức để hét lên, nhưng căn bản là âm thanh không lọt ra ngoài lò luyện đan được.

Ở đây giống như một mật thất được đặc chế, bất luận là thứ gì cũng không thể truyền ra ngoài được.

Mà những ngọn lửa kim sắc kinh khủng kia, chỉ vây quanh lão đã đem lại cho lão sự đau đớn và dày vò rồi.

Vậy, vậy nếu như bị những ngọn lửa kim sắc kia chạm vào thì sao, há chẳng phải là....

Hàn nguyên lão nuốt nước bọt, căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.

Chỉ e vừa chạm một cái là lão đã bị nướng thành tro luôn rồi.

Đây...đây rốt cuộc là chuyện gì vậy trời???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.