Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 596: "Tiểu chu tước, ngươi vất vả rồi!"



Theo sự sắp xếp của tôn thượng, hắn ta không ngừng tấn công thánh địa Dao Trì từ bên ngoài.

Nhưng trong chớp mắt, thánh địa Dao Trì đã biến mất.

"Họ biến thành rùa rụt đầu rồi..." Dù sao bây giờ Lâm Tiêu cũng không sao, vì vậy hắn cũng nói chuyện một cách nhẹ nhàng.

Mà ở những thế lực và bộ lạc khác ở cách xa Lâm Tiêu mấy ngàn dặm, mấy chục vạn dặm, mấy trăm vạn dặm, bây giờ tất cả họ đều bối rối và không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thần tộc Dao Trì thực sự đã tuyên bố rút khỏi thời đại này, tại sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Không phải đế lộ vừa mới bắt đầu sao?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chẳng lẽ thần tộc Dao Trì đã đoán trước được điều gì nên mới dứt khoát rút lui như vậy?

Phải biết rằng thần tộc Dao Trì là một gia tộc cực kỳ mạnh mẽ ở thời thượng cổ. Tất cả các đại năng trong tộc đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Đam Mỹ Sắc

Trong cuộc chiến Vạn tộc, họ đã có thể lọt vào top 10.

Loại bộ tộc có nền tảng mạnh mẽ đến mức người khác thậm chí không thể tưởng tượng được. Nhưng bây giờ đến xuất thế còn không xuất thế lại tuyên bố rút lui.

Kỳ lạ! Quá kỳ lạ!

Hành vi bất thường này cũng khiến một số bộ tộc và thế lực sắp xuất thế bắt đầu do dự.

Tức nước vỡ bờ. Hay là quan sát thêm một chút nữa?

...

Ở một phía khác.

Ba ngày trôi qua.

Lôi vân trên đầu Lâm Tiêu đã tiêu tan, hoàn toàn kết thúc rồi.

Can Anh Túc tôi luyện lôi kiếp trong ba ngày. Trong ba ngày này, Lâm Tiêu cũng không nhàn rỗi. Tiểu chu tước đã đảm nhận vị trí canh gác.

Hắn ta ngồi bên cạnh hấp thu và luyện hóa năng lượng Tuế Nguyệt và lôi kiếp bản nguyên vào trong cơ thể.

Điều này khiến toàn thân hắn ta mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu vàng, máu và da đều sáng loáng, xương cốt khắp người cũng trong suốt như thủy tinh. Nhất là khí tức trên người hắn ta nồng đậm như màu vàng sậm, hùng vĩ như biển, truyền thừa thiên địa, không thể cảm nhận được sâu bao nhiêu.

Trong ba ngày mà tiểu chu tước hộ pháp, chấn động trong lòng hắn chưa bao giờ nguôi ngoai.

Tôn thượng chính là tôn thượng. Sự gia tăng thực lực này cũng quá khủng khiếp rồi.

Rõ ràng là vừa mới khôi phục đến Hóa Đỉnh Cảnh, nhưng nếu như toàn bộ khí tức trên người tôn thượng được giải phóng ra, e rằng cường giả Sinh Tử Cảnh cũng sẽ bị kinh động.

Tiểu chu tước lại nhìn về phía bên kia.

Nữ nhân của tôn thượng là chuyển thế gì vậy? Tại sao sức mạnh tiềm ẩn trong người nàng ta cũng khiến hắn ta phải rùng mình.

Lôi kiếp ngày thứ tư kết thúc. Cả Lâm Tiêu và Can Anh Túc đều tỉnh dậy, họ đã hoàn thành việc ổn định và tôi luyện Hoá Đỉnh cảnh sơ kỳ.

"Tiểu chu tước, ngươi vất vả rồi!" Lâm Tiêu vỗ vỗ vào đối phương nói.

“Tôn thượng chê cười rồi, đây là việc ta nên làm.” Tiểu chu tước vội vàng nói.

“Đi thôi, chúng ta trở về vương triều Đại Can ở Đông Vực một chuyến.” Lâm Tiêu nói.

Can Anh Túc đương nhiên không có ý kiến gì, nàng ta biết rằng Đại Tiêu Tiêu đang nghĩ cho mình.

Tiểu chu tước cũng không dám có ý kiến. Cơ thể lắc lư, hắn ta bay lên không trung và trở lại hình dạng chu tước ban đầu.

Nhưng khi Lâm Tiêu và Can Anh Túc đứng trên lưng chu tước, ngay sau đó, tiểu chu chu tước trợn tròn mắt, rên lên một tiếng, thân thể không ngừng run rẩy, cả người như muốn ngã xuống.

Đồng thời lúc này, Lâm Tiêu dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, hắn dùng một tay nắm lấy hồn của tiểu chu tước, sau đó nhìn về phía chân trời với vẻ mặt phức tạp.

"Hả? Đại Tiêu Tiêu, có chuyện gì vậy?" Can Anh Túc nghi ngờ nhìn cảnh tượng này và hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.