Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 599: Đây…..rốt cuộc là vị nào…



Hai người một thú trên đường đi ngoài việc tu luyện thì cũng nói chuyện phiếm.

“Tiểu Chu Tước, ngươi nói xem lão tổ của các ngươi mạnh như thế, tại sao lại chết đột ngột vậy?” Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

Với một cường giả như vậy thì kể cả có chết cũng sẽ tính được trước cái chết của mình. Nếu có thể biết trước thì nội bộ yêu tộc sẽ có sự chuẩn bị, như vậy thì không có vấn đề gì nữa.

“Lão tổ ở thời đại trước là một sự tồn tại bất khả chiến bại, nếu có gặp phải cường giả đại đế cũng có thể ứng phó được. Nhưng vào lúc thời đại mới và thời đại mới giao thao, thiên địa có quy tắc, nó coi sự tồn tại của lão tổ là một mối huỷ diệt.”

“Ta không biết những đại năng khác trong vạn tộc thì thế nào, nhưng lão tổ đã hao tổn hết tinh vực và huyết mạch để thi triển một lần thần thông, như vậy mới đủ sức độ kiếp qua được thời đại mới.”

“Hơn nữa ở thời đại mới này, lão tổ đã giống như một cây đèn cạn dầu, chỉ là người ngoài không biết được, có thể kéo dài được tới giờ này, đã là ngoài dự đoán của lão tổ rồi…..”

Ngữ khí của Chu Tước nặng nề kể lại chuyện cơ mật của yêu tộc. Nếu không phải người trước mặt là tôn thượng đại nhân, thì loại chuyện như thế này bất kể lão tổ còn sống hay đã chết đều không thể kể cho người khác được.

Lâm Tiêu gật đầu, đồng tình nhìn tiểu Chu Tước thêm vài cái nữa rồi hỏi:

“Tiểu Chu Tước, loại bí mật này kể cả là đồng tộc cũng không biết đúng không. Xem ra người ở trong tộc Chu Tước địa bị khá cao!” Lâm Tiêu nói.

“Tôn thượng đại nhân quá khen, ta mặc dù trong tộc Chu Tước cũng là thiếu tộc trưởng, nhưng bình thường đều chỉ biết tu luyện và lịch luyện, không quản lý sự vụ trong tộc. Cho nên nếu nói về địa vị thì có cũng như không.” Tiểu Chu Tước dùng ngữ khí ngại ngùng nói.

Lâm Tiêu: “…….”

Hơ! Không ngờ tên tiểu Chu Tước này cũng biết ‘dùng khiêm tốn để tự khen’. Thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước.

Khá lắm! vậy mà hắn lại có một tiểu đệ là thiếu tộc trưởng của tộc Chu Tước. Chuyện này đúng là làm Lâm Tiêu có chút kinh ngạc. Thảo nào tên Chu Tước này dám đảm bảo cả tộc Chu Tước sẽ theo hắn.

Tiểu Chu Tước hót lên một tiếng rồi lao thẳng xuống dưới. Ngay khi chuẩn bị hạ cánh thì nó dừng lại để Lâm Tiêu và Can Anh Túc bước xuống. Sau đó lại biến hình thành nhân loài.

“Tôn thượng đại nhân, chúng ta tới rồi. Đâu là lãnh thổ của tộc Chu Tước ở quốc đô yêu tộc.”

Lâm Tiêu và Can Anh Túc tò mò nhìn những kiến trúc đình viện cổ kính ở trước mắt. Trong tưởng tượng của Lâm Tiêu mấy loài yêu thú sẽ sống trong hang động nào đó, thật không ngờ cũng sống trong lầu các giống nhân loại.

Lúc này có một thiếu nữ hai mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào làn da trắng nõn từ trong đình cổ bước ra. Lúc nhìn thấy ba người Lâm Tiêu ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Nói đúng ra là nhìn thấy ba người tiểu Chu Tước.

“Thiếu tộc trưởng! Cuối cùng ngài cũng về rồi!”

“Tộc trưởng hai ngày trước phái người đi tìm ngài, cuối cùng cũng trở về, ngài mau đi thôi.” Thiếu nữ vội vã nói với tiểu Chu Tước.

“Được, ta biết rồi, đây là hai vị khách quý của ta, người giúp ta đối đãi tốt nhất với hai vị này.”

Tiểu Chu Tước phân phó với thiếu nữ, sau đó quay lại nói với Lâm Tiêu: “Đại nhân, ta đi gặp cha ta một chuyến, thuận tiện nói chuyện của đại nhân với cha ta.”

“Ta biết rồi, người đi đi.” Lâm Tiêu gật đầu đáp.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tiểu Chu Tước thấy Lâm Tiêu đáp ứng thì mới quay người rời đi. Chỉ để lại thiếu nữ kia đang trợn mắt há mồm nhìn. Có phải nàng đang nằm mơ hay không, sao thiếu tộc trưởng lại gọi đối phương là đại nhân?

Sao có thể chứ! Thiếu tộc trưởng là người cực kỳ kiêu ngạo. Kể cả có đối mặt với tộc trưởng thì cũng không bao giờ có thái độ tôn kính như lúc nãy. Chắc chỉ khi gặp yêu vương Tước Phượng đại nhân mới có thể như vậy.

Đây…..rốt cuộc là vị nào….

“Hả? đợi chút…..các ngươi…..nhân loài?” Thiếu nữ sững sờ.

Bây giờ nàng ta mới cảm nhận được, lông mày lập tức nhíu lại. Nhân loài và yêu tộc chưa bao giờ hoà hợp với nhau. Chứ đừng nói là phải coi trọng lễ nghi, thiếu tộc trưởng đem hai nhân loài này về yêu tộc làm gì.

“Có điều gì nghi ngờ, người cứ hỏi thiếu tộc trưởng nhà các ngươi, bây giờ thì dẫn đường đi.” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.