Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 676: Nhân loại này cứng quá vậy



Ngay sau đó, thân hình Lâm Tiêu dịch chuyển, biến mất tại chỗ.

Hắn nhanh chóng chạy đi tìm kiếm khắp xung quanh.

Rất nhanh sau đó, hắn lại phát hiện bóng dáng rương bảo vật ở hai nơi khác nhau, đều là rương bảo vật bằng thanh đồng.

Một cái thì bên trong là hồi nguyên đan sơ cấp, có thể nâng cao một chút thực lực.

Một cái khác là thuốc giải độc trung cấp, có thể hóa giải một số độc tố nhất định.

Đối với hai loại đan dược này hắn đều không có hứng thú, trực tiếp bỏ đi.

Thân thể hắn sau khi trải qua sự giành giật với Tuế Nguyệt, gần như đã kháng được bách độc, khả năng tự phục hồi cũng mạnh như bug vậy.

Cho nên, những đan dược thông dụng này chẳng có chút hấp dẫn nào đối với hắn cả.

Lại trải qua mấy phút tìm kiếm.

Tại một vị trí bí ẩn bị che giấu, Lâm Tiêu cuối cùng cũng phát hiện một vầng ánh sáng màu bạc.

“Hử? Có thứ khác biệt rồi này.” Lâm Tiêu khẽ vui mừng, nhanh chóng xông qua đó.

Sau khi lại gần vầng ánh sáng màu bạc kia khoảng trăm mét.

Lâm Tiêu cũng đã nhìn thấy rõ.

Đó là một rương bảo vật màu bạc trắng.

(Rương bảo vật bạch ngân, bên trong giấu một hung thú sơ cấp.)

Thông tin bên trong rương bảo vật màu bạc xuất hiện trong đầu Lâm Tiêu.

Hả???

Lâm Tiêu nhướng mày.

Vậy mà lại không phải là vật phẩm gì đó, mà là một hung thú sao.

Giống như quy tắc trên Thiên Mục đã nói.

Trong rương bảo vật ngoại trừ vật phẩm và cơ duyên, còn có cả hiểm họa.

Hơn nữa, điều đặc biệt khiến Lâm Tiêu cạn lời là cách đặt tên của cái rương bảo vật này.

Rương bảo vật bạch ngân chắc chắn là mạnh hơn rương bảo vật thanh đồng một bậc.

Vậy thứ mạnh hơn cả rương bảo vật bạch ngân là gì, chắc không phải là rương bảo vật hoàng kim đấy chứ.

Hoàng kim? Bạch kim? Kim cương? Tinh diệu? Vương giả?

Lại thêm cuộc thi xếp hạng vào bảy ngày sau nữa.

Hay lắm.

Như này là muốn chơi kiểu ‘vương giả không gì cản nổi’* phải không?

(*Câu slogan trong game Vương giả vinh diệu của Trung Quốc)

Vậy thì đúng là trùng hợp.

Ở trong dị giới gặp phải tình huống này, đúng là giật mình đấy.

Lâm Tiêu nở nụ cười bất đắc dĩ.

Nhưng chỉ sau vài giây suy tư.

Lâm Tiêu vươn tay mở chiếc rương bảo vật bạch ngân trước mặt ra.

Hắn lại muốn xem xem hung thú này có hình dáng như nào.

Rương báu bạch ngân tỏa ra ánh sáng đen, sau đó, một con hung thú thằn lằn cao gần mười mét xuất hiện trước mặt hắn.

“Grào!!!”

Hung thú gầm lên một tiếng, sau đó nhảy bổ về phía Lâm Tiêu.

Tốc độ cực kỳ nhanh. Nước dãi bên miệng hung thú nhỏ xuống đất, phát ra tiếng xèo xèo như axit ăn mòn.

Hiển nhiên, nước bọt của hung thú thằn lằn này có độc, độc tính lại tuyệt đối là không thấp.

Lâm Tiêu đứng đực ra tại chỗ như bị dọa sợ.

Mặc cho hung thú nhào về phía mình.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lâm Tiêu đã đánh giá xong toàn bộ con hung thú từ trên xuống dưới.

Có hình dáng bản thể gần giống với yêu thú, nhưng trong ánh mắt nó không hề có một chút linh tính nào, chỉ có bạo nộ và giết chóc.

Đồng thời, hình dáng của hung thú lại càng nguyên thủy và khát máu hơn.

Tứ chi và thân thể còn lâu mới cân đối được như yêu thú.

Đặt hung thú và yêu thú ở cạnh nhau, vừa nhìn một cái là có thể phân biệt ra được ngay.

Ngoàm!

Lúc Lâm Tiêu đang quan sát đối phương, con hung thú đã há mồm ngoạm tới một nửa thân của Lâm Tiêu vào trong mồm nó.

Khi nó định cắn Lâm Tiêu đứt đôi, thì lại phát hiện âm thanh răng rắc vang lên.

Hung thú tự nhận là hàm răng của nó vô cùng cứng cáp, nhưng trong nháy mắt lại vỡ mất mấy cái răng.

“Áu..u...u...!!” Hung thú ngậm miệng gầm lên.

Nhân loại này cứng quá vậy.

Nếu đã cắn không đứt, vậy thì nuốt chửng cả vào cho rồi.

Hung thú có linh trí không cao, muốn nuốt toàn bộ Lâm Tiêu vào bụng.

Nhưng sau đó, một đôi tay vô cùng nhỏ bé so với hung thú, lại đang túm trên răng nanh của nó.

“Hung thú từ trong rương bảo vật bạch ngân sao mà yếu quá vậy.” Lâm Tiêu hoàn toàn không để tâm, nói.

Xoẹt một tiếng.

Lâm Tiêu hơi dùng sức, hung thú thằn lằn trực tiếp bị xé thành hai, bắt đầu từ miệng xé xuống.

Hung thú bạch ngân này đã chết ngắc, ngay cả cơ hội hét lên thảm thiết cũng chẳng có.

Hung thú mà rương báu bạch ngân mở ra cũng chỉ có thực lực Tụ Nguyên Cảnh trung hậu kỳ thôi nhỉ.” Lâm Tiêu không chút kinh ngạc, đáp.

Hung thú thực lực cỡ này, nếu đổi lại là người khác tới đối phó, có thể sẽ rất phiền phức, nhưng trong mắt hắn thì lại là chuyện nhỏ như con thỏ.

Hử?

Ánh mắt Lâm Tiêu khẽ lóe lên, nhặt từ trong thi thể hung thú ra một viên đá màu bạc to cỡ nắm đấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.