Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 678: Người này đã chết một cách rất dứt khoát



"Không thành vấn đề!!" Mắt tam trưởng lão sáng lên, vội vàng đồng ý.

Khi hai trưởng lão của đại thế lực này quan sát thấy rằng xung quanh không có ai đến thì đã nhanh chóng triển khai một kế hoạch hành động.

Tam trưởng lão trốn sang một bên để phòng phong áp trận cho người kia. Còn nhị trưởng lão đã vòng ra vị trí phía sau Lâm Tiêu, không ngừng tiến lại gần.

Ba mươi mét.

Hai mươi mét.

Mười mét.

Nhị trưởng lão hạ bước chân chậm rãi đi về phía trước, động tác đều rất thận trọng.

Dù sao bên ngoài chiến trường vạn tộc ông ta cũng đã nhìn thấy sự điên cuồng của thiếu niên này.

Nếu không phải thấy thiếu niên này luyện hoá cái gì đó, nhất định ông ta sẽ không một mình tới.

Nhị trưởng lão càng đến gần, trong lòng càng thấp thỏm, không biết vì sao, ông ta lại có một dự cảm không tốt. Nhưng mũi tên đã ở trên dây cung thì không thể không bắn.

Ông ta đã đến khoảng cách gần như vậy, nhanh chóng giải quyết tiểu tử này thì sẽ xong chuyện.

Cảnh tưởng vừa rồi có lẽ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người nếu muộn hơn sẽ thu hút nhiều người hơn đến để tranh giành.

Ánh mắt nhị trưởng lão trở nên sắc bén, trong tay nắm chặt một cục đá nhọn.

Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta sử dụng thứ vũ khí thô sơ này nhưng không còn cách nào khác, tu vi thực lực biến mất, nhẫn trữ vật cũng bị vô hiệu hóa. Tìm được một hòn đá còn tốt hơn dùng nắm đấm.

Ba mét.

Hai mét.

Một mét.

Vút!

Nhị trưởng lão im lặng, nắm chặt lấy hòn đá đập mạnh về phía gáy của thiếu niên kia.

Hòn đá lạch cạch vù vù trong không trung. Cú đánh này ông ta đã dùng toàn lực rồi.

Dù sao cảnh giới tu vi và cường độ cơ thể của mọi người đều đã trở về như lúc mới tu luyện.

Loại đá này nếu có thể đánh trúng huyệt tử chắc chắn sẽ có hiệu quả thần kỳ.

Bùm!

Có một âm thanh vang lên.

Viên đá trong tay nhị trưởng lão trực tiếp vỡ thành nhiều mảnh.

Tác dụng của lực là tương hỗ. Dưới đòn này, tay ông ta cũng bê bết máu và có nhiều vết cắt.

Tuy nhiên, nhị trưởng lão thẫn thờ nhìn bóng người bất động trước mặt.

Ngoại trừ rất nhiều bụi trên tóc của đối phương thì không có vết thương nào cả. Ông ta cảm thấy rằng thứ mình đánh không phải là đầu người, mà là một tảng đá rắn như thiên thạch từ trên trời rơi xuống.

Chuyện này chuyện này……Đã nói rằng cường độ thể chất đã hồi phục đến điểm tu luyện. Ông ta cũng đặc biệt thử nó với tam trưởng lão.

Cơ thể hiện tại quá yếu ớt.

Bị đâm máu chảy, bị nhéo liền biến thành màu đỏ.

Nhưng khi nhị trưởng lão nhìn vào viên đá vỡ vụn trong tay.

Hãy nói với ta cường độ tu luyện thể chất của tiểu tử này đã đến mức nào? Phàm nhân chi thể? Ngươi đã bao giờ gặp một cơ thể người phàm nào cứng hơn sắt tinh luyện chưa?

Khi nhị trưởng lão đang sửng sốt, người nào đó đã quay đầu lại.

Lâm Tiêu cười nửa miệng nói: "Tay đau sao? Hay là để ta xoa cho ngươi."

Không có tu vi và thần thức thật sự rất bất tiện. Hắn đã không cảm nhận được sự tồn tại của họ cho đến khi cả hai ở gần vị trí 100 mét.

Sau đó, cảm thấy người này từng bước tiến lại phía sau minh. Khi nhìn thấy đối phương lấy viên đá ra, hắn không thể nhịn được nữa.

Không nhịn được cười nữa.

Đường đường là cường giả Bán Đế cảnh, nhặt đá làm vũ khí thực sự là làm khó ông ta rồi.

"Ngươi —— không, không cần, ta nghĩ ta còn có việc..." Nhị trưởng lão nói xong vội vàng lui ra ngoài.

Sắc mặt của ông ta đã trở nên vô cùng khó coi. Cảm giác nguy hiểm trong lòng xông thẳng lên cổ họng.

Chỉ có điều, trong mắt Lâm Tiêu,"tốc độ" của ông ta có thể nhanh hơn so với rùa bò một chút.

Khi nhị trưởng lão chạy ra ngoài hơn mười mét, Lâm Tiêu chỉ bước một bước đã đứng trước mặt ông ta.

"Ngươi, tu vi thực lực của ngươi không biến mất sao?" Nhị trưởng lão cả kinh nói.

Nhìn một cái, đối phương vẫn còn cách hơn mười mét, nhìn một cái nữa, giống như thi triển thu nhỏ thành tấc đứng trước mặt ông ta.

Mặc dù với phản ứng hiện tại của ông ta không thể theo kịp tốc độ của đối phương. Nhưng với tư cách là một Bán Đế cảnh, ông ta vẫn có nhãn lực.

Phương pháp mà tiểu tử này thi triển chắc chắn không phải là thứ mà luyện khí cảnh có thể giải phóng. Không đạt tới Toàn Đan cảnh thì không thể nào có được tốc độ kinh người như vậy.

"Thực xin lỗi, ngươi trả lời sai rồi." Lâm Tiêu nhìn ông ta cười cười, có chút tiếc nuối nói.

Sau đó.

Ngón giữa bàn tay phải của hắn uốn cong, tạo thành tư thế bắn.

Bụp!!!

Một âm thanh sắc nét vang lên, ngón tay của Lâm Tiêu đập vào trán của nhị trưởng lão. Khoảnh khắc đó, đầu của nhị trưởng lão giống như quả dưa hấu vỡ tan, vỡ vụn khắp mặt đất, hạt và cùi dưa hấu chảy ra ngoài.

Nhị trưởng lão gục xuống đất, tính mạng nhanh chóng kết thúc.

Chết! Chết đến mức không thể chết hơn được nữa.

Lâm Tiêu luôn quan sát cẩn thận. Đương nhiên, hắn cũng không phải biến thái, hắn không quan sát hạt dưa hấu và cùi dưa hấu tràn ra ngoài mà là quan sát thân thể đối phương.



Ừ ừ……

Người này đã chết một cách rất dứt khoát.

Không có dấu hiệu của linh hồn trốn thoát. Xem ra ở nơi này có quy tắc đặc biệt, bọn họ không hề bị phong ấn lực lượng. Thay vào đó, đã thực sự được thay đổi bởi các quy tắc đặc biệt, trở thành về như lúc bắt đầu tu luyện.

Nếu như là một loại phong ấn hoặc giam cầm, sau khi chết linh hồn sẽ thoát ra ngoài.

Đồng thời, sau khi tính mạng của người này bị kết liễu, trong ý thức của Lâm Tiêu còn có thêm một phần tin tức, số lần mở rương nhiều hơn.

Vừa rồi còn lại một lần bây giờ đã trở thành hai lần. Sau khi Lâm Tiêu ngồi xổm xuống và lấy đi chiếc nhẫn trữ vật trên thi thể, hắn bước về một hướng nhất định nào đó.

Chiếc nhẫn trữ vật này không thể sử dụng trong chiến trường vạn tộc, nhưng sau khi lấy nó ra, nó là vô giá. Dù nói thế nào, đó cũng là của một cường giả Bán Đế cảnh, nó sẽ không khiến người ta thất vọng.

Ở phía khác, đồng đội là nhị trưởng lão đã chết thì lúc này tam trưởng lão, người đã phát điên.

Khi nhìn thấy nhị trưởng lão thả hòn đá xuống, hòn đá đã vỡ và người đó không sao thì ông ta biết rằng có điều gì đó không ổn. Ông ta đã không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Sau khi chạy được vài trăm mét, ông ta không nghe thấy tiếng la hét và tiếng đánh nhau từ phía sau.

Vậy thì chỉ có một khả năng, nhị trưởng lão đã bị giết chết, đối phương không cho ông ta thời gian để vùng vẫy và hô hoán.

Vẫn may mắn, bản thân là người cực kỳ thận trọng, nếu vừa rồi đến quá e rằng đã không thoát khỏi kiếp nạn này.

Đột nhiên, một tiếng giễu cợt vang lên:

"Này, ngươi mới chạy mấy trăm mét, chạy một ngàn mét đi, ta hãy động thủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.