Tộc trưởng đầu trâu lúc này mới hướng mắt lên nhìn người đang túm cây gậy linh mộc của mình.
“Ủa? Đây...đây không phải là người sống, người này đã chết rồi mà!!!” Tộc trưởng đầu trâu càng ngơ ngác hơn.
Người đứng trước mặt Triều Khôn, túm lấy cây gậy linh mộc của lão, vẻ mặt cứng ngắc, trên người không có chút hơi thở của sự sống nào.
Đặc biệt là trong mắt, chỉ có một vầng sáng xanh, hoàn toàn là một người chết.
“Hahaha, chiến trường vạn tộc không thể mang theo linh khí, đạo khí vào, thậm chí nhẫn trữ vật cũng không thể sử dụng. Nhưng không ngờ, con rối bản mệnh của Bất Tử Cốc chúng ta lại không phải chịu sự hạn chế này.” Triều Khôn cười âm hiểm, rất tà ác.
“Con rối bản mệnh của Bất Tử Cốc???”
“Ta nhớ ra rồi, đây là một bí pháp đặc biệt của Bất Tử Cốc bọn hắn. Hơn nữa, thực lực tu vi của con rối bản mệnh có đặc tính phát triển nhất định, về cơ bản sẽ không thấp hơn tu vi của người sử dụng chúng.”
“Thế này...thế này....có khác nào ăn gian đâu, khí tức tỏa ra trên người con rối này tuyệt đối là Sinh Tử Cảnh hậu kỳ, thậm chí là viên mãn.”
“Thế chẳng phải là, thực lực tu vi của tất cả chúng ta đều biến mất, trở về trạng thái bắt đầu. Mà thực lực của con rối bản mệnh này lại không hề biến mất?”
“Cái gì!!! Còn có thể như vậy sao, thứ này sao có thể được phép tiến vào chiến trường vạn tộc chứ, quá bất công rồi!”
“Hoàn toàn không công bằng mà, chúng ta cao nhất cũng chỉ có Luân Hải Cảnh trung hậu kỳ, sao có thể đối phó với con rối Sinh Tử Cảnh này được?”
Sắc mặt của các tộc trưởng Yêu Tộc đều trở nên vô cùng khó coi.
Sự cách biệt về thực lực hai bên như trời với đất, không chút hi vọng.
Chẳng trách mà thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc này từ sau ngày xếp hạng bắt đầu, điểm tích phân liền tăng lên nhanh chóng đến như thế.
Hoàn toàn không thua kém đại trận giăng lưới bắt cá của bọn họ.
Có cần thông báo tôn thượng ngừng hành động, mau chóng xách dép chạy không nhỉ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, con rối bên kia đã hành động rồi, nó xông về phía tộc trưởng đầu trâu.
“Hừ! Chẳng qua chỉ là một con rối từ người chết thôi mà, chống mắt lên mà xem ta đập nát ngươi.” Tộc trưởng đầu trâu quyết đoán buông cây gậy linh mộc ra, dốc toàn lực vung nắm đấm phi tới.
Bang!!!
Một âm thanh vang lên.
Tộc trưởng đầu trâu bị đánh văng đi mười mấy mét, hét lên đau đớn rồi ngã nhào xuống đất.
Con rối kia cũng chạy theo, tốc chiến, nhanh chóng triển khai hành động chiến đấu với tộc trưởng đầu trâu.
“Các huynh đệ, tấn công thiếu cốc chủ của Bất Tử Cốc kia!”
“Đúng đúng, nhược điểm chí mạng của thế lực Bất Tử Cốc này chính là, chỉ cần chủ nhân chết, con rối sẽ lập tức bất động.”
“Vậy còn nói gì nữa, lên thôi, xử chết cái tên kia nào.”
Những tộc trưởng khác còn chưa hiểu rõ chuyện gì, sau khi nghe lời này thì đôi mắt lập tức sáng lên.
Đối phó với con rối Sinh Tử Cảnh kia, bọn họ hữu tâm vô lực, thực sự không địch lại được.
Nhưng đối phó với người cùng tham gia chiến trường vạn tộc thì bọn họ chẳng ngán bố con thằng nào hết.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba vị tộc trưởng Yêu Tộc bao gồm tộc trưởng Chu Tước, đều xông về phía thiếu cốc chủ Triều Khôn của Bất Tử Cốc.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, đối mặt với tộc trưởng yêu tộc sát khí bừng bừng, Triều Khôn này lại không chút sợ hãi.
Quả nhiên, ngay lúc ba vị tộc trưởng tới gần, bên cạnh Triều Khôn lại xuất hiện một bóng người nữa.
Đó....vậy mà lại là một con rối Sinh Tử Cảnh hậu kỳ khác.