Lâm Tiêu nhanh chóng lùi về sau, nhưng lại không tránh được hai nhát kình khí ma đao này.
Xem ra cơ hội của mình đã bị đối phương chặt đứt rồi.
Vào lúc này, cho dù sử dụng thuật ẩn thân thì cũng không tránh được.
Tránh không được, vậy thì không tránh.
Cả người Lâm Tiêu khựng lại, hai tay xuất quyền, vung nắm đấm ra.
“Hừ, trong chiến trường vạn tộc mà ngươi lại định lấy thân thể mà chống lại một đòn của con rối bản mệnh Sinh Tử Cảnh này của ta sao, thật đúng là ngu xuẩn!” Triều Khôn nói với giọng trào phúng.
Nhưng khi nắm đấm và đao kia va vào nhau, ma đao kình khí của con rối bản mệnh trực tiếp tiêu tán, biến mất.
Mà nắm đấm của Lâm Tiêu, đừng nói là thương thế, ngay cả một vết hằn cũng chẳng có.
“Điều này...điều này sao có thể! Độ cứng của thân thể ngươi sao có thể kinh khủng như thế được?” Triều Khôn đần mặt ra.
Độ cứng thân thể này, con người căn bản là không thể có được.
Con rối này của hắn, phải dùng vô số nguyên liệu quý giá và công nghệ đặc biệt mới có thể biến thành như vậy.
Người sống sao có thể đạt được trình độ này chứ?
Nhưng mà, sau khi nghĩ tới điểm này, ánh mắt Triều Khôn sáng rực lên trong nháy mắt.
Cơ thể bằng xương bằng thịt như này trước giờ hắn chưa từng gặp, nếu như có thể chiếm được cơ thể này, thế chẳng phải là...một cơ duyên cực kỳ lớn hay sao!
Triều Khôn sau hai giây suy nghĩ liền hạ quyết tâm, cái cơ thể này của Lâm Tiêu, hắn nhất định phải có!
Ầm ầm ầm! hai bên không ngừng gia tranh, Triệu Khôn điều khiển hai con rối bản mệnh không ngừng tấn công Lâm Tiêu.
Trong lúc giao tranh hắn phát hiện Lâm Tiêu chỉ có sức mạnh cơ bắp siêu việt, còn tu vi vẫn chỉ là Luân Hải cảnh, trận chiến này đã không còn ý nghĩa nữa. Hắn cũng âm thầm thu lại lực đánh.
Một là hắn sợ làm hỏng mất cái cơ thể trước mắt, hai là muốn tìm cơ hội một quyền hạ gục đối phương. Sau khoảng mười hiệp lúc Lâm Tiêu chặn chiêu của hắn, biểu hiện lộ ra một chút lảo đảo.
Mắt Triệu Khôn sáng lên, điều khiển hai con rồi phát huy hết tốc độ và sức mạnh. Một trước một sau quây Lâm Tiêu vào giữa. Còn chưa đợi Lâm Tiêu phản ứng lại mắt hai con rối đã phát ra ánh sáng xanh, xanh tới mức làm người ta rợn người.
“Một cỗ cơ thể tốt thế này, để ngươi dùng thật lãng phí, để ta cho!” Trần Khôn kích động.
Ánh sáng xanh từ trong con ngươi của hắn bắn ra trực tiếp bay về phía mắt Lâm Tiêu. Hai bên khoảng cách vô cùng gần, Lâm Tiêu lại bị quây ở giữa không có cách nào tránh được.
Triệu Khôn trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là thành công rồi. Cơ thể cực phẩm này sẽ thuộc về hắn. Có thể nói, đây là thu hoạch lớn nhất trong cái chiến trường vạn tộc này.
“Lâm Tiêu ơi Lâm Tiêu, cỗ cơ thể này của ngươi ta nhận……”
Triệu Khôn còn đang điên cuồng nói thêm hai câu, kết quả bị giọng của Lâm Tiêu cắt ngang.
“Khó quá khó quá, nhưng mà không phí công ta diễn lâu như vậy.”
“Triệu Khôn đúng không, nói thật nhé, ngươi mà cứ trốn trong cái mai rùa của mình thì ta cũng chả làm gì được ngươi, may là ngươi không phụ công ta diễn.”
Lâm Tiêu bộ dạng nhẹ nhõm, hắn vì 1 vạn điểm này cũng coi như đã liều mạng.
“???” Triệu Khôn ngơ ngác.
Cái gì vậy? diễn kịch? Biểu diễn? đây là ý gì.
Lâm Tiêu dụ hắn tới đoạt xá? Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy, thần hồn ở trạng thái Bán Đế, mặc dù ở trong chiến trường vạn tộc bị hạn chế bởi các quy tắc nhưng vẫn hơn hẳn những người khác.
Tuy nhiên một giây tiếp theo Triệu Khôn cảm nhận được thần hồn của hắn đang bị cắn nuốt. một cảm giác trống rỗng tới đáng sợ. Giống như thứ hắn đang đối mặt lúc này không phải là người, mà là Đại Đế, giống như phụ thân Đại Đế của hắn.
“Không, không thể nào, sao ngươi lại có sức mạnh thần hồn Đại Đế, không thể nào!!” Trần Khôn kinh hoàng nhìn Lâm Tiêu hét lên.
Lâm Tiêu chỉ nhàn nhạt nở một nụ cười, hắn cũng lười giải thích. .
||||| Truyện đề cử:
Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Đoạt xá thần hồn? Sức mạnh thể chất của hắn có thể làm mọi người kinh ngạc. Nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, cái sức mạnh thể chất này chỉ là trò trẻ con.
Trần Khôn cảm nhận được sự suy yếu, thần hồn bị cắn nuốt, nỗi kinh hoàng bao trùm lấy hắn, không cần biết hắn dùng thủ đoạn gì, dùng cách thức gì cũng không thể ngăn đối phương lại.
“Tha, tha cho ta lần này, Lâm Tiêu. Phụ thân ta là cường giả Đại Đế. Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ gặp rắc rối.” Trần Khôn cuối cùng cũng bắt đầu cầu xin.