*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn hoảng loạn, từ lúc được sinh ra tới giờ, đây là lần đầu hắn cảm nhận được cái chết đang cận kề. Ở bên ngoài chiến trường vạn tộc, kể cả gặp được những cường giả đại năng hắn cũng không cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.
Bản thân hắn có con rối bản mệnh, bối cảnh môn phái lớn, thậm chí còn có phụ thân là Đại Đế đang ngủ sâu. Có thể nói hắn chính là thiên chi kiêu tử, có thể nói là tung hoành ngang dọc không ai cản nổi hắn.
Chỉ có chiến trường vạn tộc này là nằm ngoài kế hoạch của hắn.
“Phụ thân ngươi là Đại Đế?” Lâm Tiêu nghe thấy thế thì kinh ngạc.
Đại Đế cảnh, đó là thứ nằm ngoài sự tồn tại của thời đại này. Bán Đế cảnh và Đại Đế cảnh mặc dù chỉ kém nhau có một từ nhưng thực lực lại khác nhau một trời một vực. Hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn nhau.
Nếu nói người ở Bán Đế đã đạt đến đỉnh phong. Còn Đại Đế, chính là….Thần!
Trong sách cổ ghi chép có một câu tương truyền như sau ‘Dưới Đại Đế tất cả chỉ là loại tôm tép’. Nghĩ cũng biết Đại Đế trong lòng mọi người đã đạt tới mức nào.
“Đúng đúng đúng, bây giờ ngươi tha cho ta, chúng ta cùng nhau giành hạng 1 hạng 2. Đợi khi rời khỏi chiến trường vạn tộc ta nhất định đề cử ngươi với phụ thân ta. Đợi tới lúc đó ngươi muốn gì cũng được.” Triệu Khôn dùng giọng điệu thành khẩn nói.
“Thật không?” Lâm Tiêu hỏi lại.
“Thật, nếu không tin ta sẽ thề. Ngươi biết nếu cường giả vi phạm lời thề sẽ bị thiên địa trừng phạt.” Trần Khôn cảm thấy Lâm Tiêu đã bị động lòng, liên tục nói.
“Thái độ của Trần huynh thành khẩn như vậy, không cần thề thốt. Nhưng ta muốn hỏi một câu?” Lâm Tiêu bộ dạng nghi ngờ hỏi.
“Lâm huynh cứ nói.” Trần Khôn đè nén sự vui sướng trong lòng lại vội vã nói.
“Ở thời đại này, sợ rằng phụ thân ngươi cũng khó mà tự bản vệ bản thân đúng không?” Ánh sáng trong mắt Lâm Tiêu loé lên, ngữ nghĩ nghiêm lại.
“Ngươi, sao ngươi biết……không, phụ thân ta vẫn tốt. Nếu ngươi giết ta, hậu quả ngươi sẽ không gánh nổi.” Trần Khôn thần sắc kinh hoàng, sắc mặt đại biến.
Hắn nói xong lời này thì thấy hai mắt Lâm Tiêu nổi lên ánh sáng vàng kim. Hơi thở khủng bố cũng bạo phát gấp mười lần.
“Phụ thân ngươi là Đại Đế, cho nên ngươi càng phải chết.”
“Chết đi!”
Thiên Cấp Long Nhãn!
Ầm! Một đạo thần thông vàng kim tạo thành một cái lồng giam Trần Khôn vào trong. Lâm Tiêu phải cảm ơn Trần Khôn, lúc cắn nuốt thần hồn của đối phương Thiên Cấp Long Nhãn của hắn được giải phong ấn tới hai phần.
“Không, không, không……!!!” Cùng với hàng loạt tiếng kêu thảm thiết, thần hồn của Triệu Khôn bị Lâm Tiêu hoàn toàn nuốt chửng.
Lạch cạch! Hai con rối bản mệnh vì mất chủ mà rơi xuống đất.
Lâm Tiêu cũng chả khách sáo hắn giơ tay đặt lên con rối, trong lòng cẩn thận cảm nhận. Chỉ qua hai phút đã lĩnh ngộ được kỹ năng luyện rối đỉnh cao. Lĩnh ngộ kỹ năng điều khiển rỗi, lĩnh ngộ kỹ năng phân thân hoán hồn.
Lúc này Lâm Tiêu mới vừa lòng thu tay lại, sau khi kiểm tra lại những thứ đã thu được. Lâm Tiêu bị thuật phân thân hoán hồn thu hút. Chỉ là sau khi xem kỹ thì hắn bĩu môi chả thèm quan tâm nữa.
Phân chia linh hồn sẽ gây tổn thương bản thân. Sau khi sử dụng phân thân hoán hồn thì thần hồn không còn hoàn chỉnh nữa. Vậy đến lúc đột phá Đại Đế sẽ là kết cục vong mạng. Trừ phi bản thân mãi mãi bảo toàn tu vi ở Bán Đế thì thuật hoán hồn này sẽ biến người dùng thành trường sinh bất lão.
Tóm lại đối với Lâm Tiêu thì cái thuật này thật vô vị, hắn sẽ không dùng nó. Sau khi đưa tay chạm vào hai con rối, lòng hắn niệm một cái hai con rối lại đứng lên lần nữa.
Thao tác điều khiển rối vô cùng đơn giản, không cần phân chia thần hồn mới điều khiển được. Lâm Tiêu vừa đi về hướng mấy tộc trưởng vừa luyện tập điều khiển rối. Chỉ nghịch có vài phút hắn đã thành thạo mọi thao tác. Thậm chí còn linh hoạt hơn cả lúc Trần Khôn điều khiển.
……
Cùng lúc đó ở bên ngoài chiến trường vạn tộc.
Một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ khu vực cấm địa.