Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 715: Mà là hoàng tuyền chi lực kia



Cho dù là ở thời thượng cổ, thì đối với hai loại sức mạnh thần bí này, cũng chẳng có mấy cường giả biết.

Đây rốt cuộc...

Ngay cả khi Bất Tử Cốc Đại Đế đang thất thần.

Lâm Tiêu cũng không hề dừng lại.

Sau khi hắn liên thủ với cô nàng Anh Túc thi triển ra đòn tấn công kia, lại lấy ra một cái đại ấn.

Đó là đạo khí chân linh mà ban đầu cướp được từ trong tay thánh chủ Giao Trì, Cái Thiên Ấn.

Hắn không phải là muốn dùng đạo khí đại ấn này để đối đầu với Bất Tử Cốc Đại Đế, mà là...

“Hiến tế!” Trong đầu Lâm Tiêu thầm niệm, dốc toàn lực vận chuyển Ý Cảnh Đặc Biệt.

Lần trước, sau khi hiến tế Cực Bá Mâu, Ý Cảnh Đặc Biệt đã đạt tới gần bậc chín, khoảng cách tới ý cảnh viên mãn không còn xa.

Vậy lần này, hắn đương nhiên vẫn sẽ lựa chọn hiến tế món đạo khí quan trọng nhất này.

Ầm!!!

Một truyền tống trận to cỡ quả bóng rổ xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Bên trong tản ra những cơn dao động càng khủng bố hơn so với lần hiến tế trước đó.

Điều này chứng tỏ vị đại lão luyện chế ra Cái Thiên Ấn mạnh hơn nhiều so với vị đại lão luyện chế ra Cực Bá Mâu.

Trong mắt Lâm Tiêu hiện lên sự điên cuồng, hắn không chút do dự, trực tiếp đưa tay vào trong vòng tròn ánh sáng truyền tống.

Trước lạ sau quen.

Lần trước làm như vậy là vì khởi động pháp chỉ vạn chiến.

Mà lần này, chính là vì...

Ầm!!!

Bé nguyên thần vốn luôn nhắm mắt của Lâm Tiêu lúc này đã hiện ra trên đỉnh đầu, dùng lực hút cực mạnh bắt đầu hút lấy năng lượng khủng bố tỏa ra từ vòng ánh sáng truyền tống, hút không ngừng nghỉ.

Lộp bộp!!

Cơ thể đã trải qua sự tôi luyện của Tuế Nguyệt Chi Lực và lôi kiếp của Lâm Tiêu, đã phát ra những tiếng nứt, rách, nghe mà khiến người ta lạnh cả gáy.

“Hả? Ngươi rõ ràng mới chỉ Hóa Đỉnh, vậy mà lại có được nguyên thần cảnh giới bán Đế Cảnh, không đúng, đây là mức độ nguyên thần gần đạt tới Đại Đế rồi, ngươi đang làm cái gì vậy!!!” Bất Tử Cốc Đại Đế vặn hỏi với ánh mắt khiếp sợ.

Lâm Tiêu nào có để ý tới người này.

Hắn cắn răng, nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt truyền tới từ trên cơ thể và thần hồn.

Thân thể và thần hồn lúc này, cứ lạnh lại rồi lại vỡ ra, rồi lại lành lại.

Nếu không phải hắn có huyết mạch của tôn thượng, có được sức mạnh tự chữa lành cực mạnh mẽ, thì e là chỉ với cái việc hắn cưỡng ép hấp thu sức mạnh bùng nổ từ trong truyền tống trận thôi cũng đủ để khiến hắn chết đi vài lần rồi.

“Mau dừng ngay lại cho ta!!!” Bất Tử Cốc Đại Đế tức giận gào lên.

Trong lòng hắn nổi cơn sóng dữ, thứ mà đối phương đang luyện chế lại khiến lão ta cảm nhận được sự uy hiếp.

Kẻ điên này, quá điên cuồng rồi.

Một nhân loại chỉ như con sâu cái kiến, tại sao lại có thể đem lại cho lão ta cảm giác áp lực lớn đến vậy.

Thật đáng hận!

Nếu không phải bây giờ ngay cả một phần ba sức mạnh của thời kỳ đỉnh cao lão cũng không xuất ra được thì lão còn lâu mới căng thẳng đến vậy.

“Tên đáng chết kia, chết đi cho ta!!!”

Hai tay Bất Tử Cốc Đại Đế vung ra, dốc hết sức đánh xuống dưới.

Vô số hoa văn thần lực lan ra, kết thành một dòng hoàng tuyền chảy thẳng về phía Lâm Tiêu.

Trước đó lão còn đang nghĩ sẽ giày vò con tép riu này thế nào, nhưng giờ lão không nghĩ vậy nữa.

Thà tiêu tốn nhiều thần lực hơn, thà rằng sau khi chiến đấu xong lại rơi vào giấc ngủ dài hơn, lão cũng nhất định phải giết chết tên yêu nghiệt này ngay tại đây.

Người như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại!

Bên trên hoàng tuyền mà Bất Tử Cốc Đại Đế vung ra, quấn lấy một ma chưởng màu đen, đi đến đâu, từng tầng không gian vỡ vụn ra đến đấy, hoàn toàn không trụ được.

Thần uy này giống như là trời sập vậy.

Rầm rầm rầm!!!

Nham thạch dưới đất chỗ Lâm Tiêu đứng đã lõm sập xuống không ít, nhưng dưới uy áp khó mà chống cự lại này, Lâm Tiêu vẫn đứng thẳng lưng.

“Tiểu cô nương, ôm chặt lấy ta đi.” Lâm Tiêu không quay đầu, mà nói ra mấy chữ với Can Anh Túc đang đứng phía sau mình.

“Được!”

Can Anh Túc biết lúc này là tình huống đặc biệt, sau khi đáp lời, liền bước thẳng tới, ôm chặt lấy Lâm Tiêu.

Điều này khiến trái tim Lâm Tiêu đập nhanh thêm mấy nhịp.

Hắn tập trung tinh thần, không phân tâm nữa.

Nhìn thấy hoàng tuyền thần thông khủng bố đang trấn áp xuống.

Ánh mắt hắn sáng rực lên.

“Phá Hiểu!!!” Lúc này, Lâm Tiêu hô lên một tiếng, kim quang trong đôi mắt lóe sáng.

Sức mạnh thần hồn bị cưỡng chế ép lên tới Đại Đế Cảnh, toàn bộ phun trào.

Khí huyết, linh lực, các loại ý cảnh trong cơ thể cũng trào ra.

Ngay sau đó, bé nguyên thần trước đó vẫn luôn nhắm mắt bỗng mở đôi mắt.

Đôi mắt kia sâu hun hút như ẩn giấu thứ gì rất ghê gớm ở bên trong.

Tiếp đó, đôi mắt của bé nguyên thần phát ra ánh sáng tử kim nồng đậm.

Uỳnh!!!

Một luồng thần quang hư ảo kinh thiên ầm ầm phát ra, mạnh mẽ đập lên hoàng tuyền kia.

Trong nháy mắt, u quang trên toàn bộ hoàng tuyền bắn ra tứ phía. Thiên vực mà hai người đang đứng đều không ngừng rung chuyển.

Đây là sự giao phong giữa sức mạnh của Đại Đế với Đại Đế.

Rắc rắc! Rắc!

Thứ không trụ được đầu tiên thế mà lại không phải là thần quang hư ảo của Lâm Tiêu.

Mà là hoàng tuyền chi lực kia.

Từng đoạn từng đoạn nứt gãy do hư ảo thần quang đánh gãy, tản ra tám hướng.

Răng rắc!!!

Âm thanh giòn tan vang lên.

Hoàng tuyền kia trực tiếp bị hư ảo thần quang xé ra một vết rách đen như mực, kéo dài từ đầu tới đuôi.

“Không, không thể nào!!! Ngươi sao lại có thể thi triển ra uy lực như vậy, chuyện này....a!!!”

Không đợi Bất Tử Cốc Đại Đế tiếp tục kinh ngạc.

Cả cơ thể lão đều bị hư ảo thần quang bao phủ, phát ra một trận gào thét đau thấu tim gan.

Lâm Tiêu lại lộ ra một nụ cười nhạt.

Lần này, coi như liều một lần mà thành công rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.