“Không chỉ có huyệt trùng có bất thường, bộ đội biên cảnh Tây Bắc và phía Nam đều đã gửi thông báo xin cứu viện ba lần rồi, chúng tôi đã phái người qua đó rồi.”
“Hừ! Chết tiệt, đám yêu ma này lại đang lên kế hoạch gì vậy!”
“Mỗi mười năm một trận, thật không biết chúng ta có thể chống chọi qua bao nhiêu cái ‘mười năm’ nữa đây.”
Sau khi mỗi một người quản lý khu vực của Lăng Tiêu Các lần lượt báo cáo tình hình, bầu không khí liền có chút đè nén.
Mà người đàn ông trung niên, mặt chữ điền, ngồi ở vị trí chủ vị, chính là các chủ Lăng Tiêu Các, Lâm Hải Thịnh.
Người phụ nữ trung niên ngồi kế bên Lâm Hải Thịnh chính là vợ của ông ấy, phó các chủ Lăng Tiêu Các.
Hai người nghe thấy những tin xấu này cũng chau mày lại.
Năm nay là năm thứ ba mươi của thảm họa đen tối.
Dựa theo quy luật trước đây, năm nay đám đại quân yêu ma kia nhất định sẽ phát động một cuộc tổng tấn công.
Không biết lần này, Hoa Hạ lại có bao nhiêu người bị thương và tử vong trên chiến trường tiền tuyến nữa.
“Các chủ, tôi nhận được mật báo, người của Tiểu Trùng quốc gần đây đã có mấy lần tiếp xúc với yêu ma...” Một vị lãnh đạo cấp cao của Lăng Tiêu Các đưa ra một tin tình báo.
“Hừ! Cái thứ chết tiệt, thật sự cho rằng Hoa Hạ chúng ta không xử lí được bọn chúng hay sao?”
“Cái đám tâm tư khó dò, thật quá bỉ ổi.”
“Các chủ, có cần chúng tôi cử một tiểu đội qua đó cảnh cáo bọn chúng không?”
Tin tình báo vừa tung ra đã khiến mọi người tức giận.
Hết lần này tới lần khác, được đằng chân lân đằng đầu.
Đây đã không còn là lần đầu tiên Tiểu Trùng quốc giở trò rồi.
“Chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ tự mình cảnh cáo bọn họ. Nếu tới lúc đó bọn họ thực sự dám giở trò, chúng ta nhất định không tha!!” Lâm Hải Thịnh trầm giọng đáp.
Bắt tận tay day tận trán, chuyện này bắt buộc phải tóm được chứng cứ quan trọng nhất.
“Các chủ sáng suốt!”
“Có lời này của các chủ, chúng tôi liền yên tâm rồi.”
“Hừ, đợi các chủ ra mặt, tôi xem bọn họ còn phản kháng thế nào.”
Cũng chính vào lúc này.
Phòng nghị sự đột nhiên bị tiếng gõ cửa dồn dập làm gián đoạn.
Mọi người đều hơi giật mình, sắc mặt thay đổi.
Khi trong phòng nghị sự đang có cuộc họp, không cho phép làm phiền.
Trừ khi là xảy ra tình huống khẩn cấp nào đó.
Từ khi thành lập Lăng Tiêu Các tới nay, số lần bị gián đoạn như này không quá ba lần.
Một lần là gần đó xảy ra phản loạn.
Mà hai lần sau là đại quân yêu ma đặc biệt tấn công.
Vậy lần này thì sao.
Truyện Hệ Thống“Vào đi!” Giọng nói của Lâm Hải Thịnh truyền ra.
Rất nhanh sau đó, một người quản lý của Lăng Tiêu Các tiến vào với sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Báo cáo các chủ, dưới lầu Lăng Tiêu Các có hai người tới gây sự, nói là muốn gặp ngài. Nhưng thực lực của hai người đó tương đối quỷ dị và mạnh mẽ, chúng ta đã có tới hơn trăm người gục dưới tay bọn họ, mất đi năng lực chiến đấu rồi.” Người quản lý của Lăng Tiêu Các này vội vàng nói.
Hả?
Đây là chuyện phản loạn sao?
Mọi người đều thở phào một hơi.
Chỉ cần không phải là cuộc tập kích đặc biệt lớn của đại quân yêu ma là được.
“Đối phương có thực lực ra sao??” Lâm Hải Thịnh cũng khẽ thở phào.
“Trên hai người họ không hề phát ra bất cứ khí tức gì, những người gục trước mặt họ đã có ba người quản lí cấp Luân Hải Cảnh viên mãn rồi.” Người quản lí này nhanh chóng đáp.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cái gì!!!
Khuôn mặt mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc.
Nói như vậy chẳng phải hai người họ là cường giả Toàn Đan Cảnh hay sao?
Nhưng Hoa Hạ từ khi nào lại có hai người đột phá Toàn Đan Cảnh vậy?
“Đúng rồi, các chủ đại nhân, trong đó có một thiếu niên nói, hắn ta tên là... Lâm Tiêu.” Người quản lí lại nhớ tới chuyện gì đó, bổ sung một câu.
Lời này vừa dứt.
Ầm!
Một luồng khí tức mạnh mẽ từ phía sau các chủ Lăng Tiêu Các - Lâm Hải Thịnh, đột nhiên bộc phát ra.
Là phó các chủ.
“Tôi đi xem thử!” Vẻ mặt bà không có biểu cảm gì, giọng nói lại cực kỳ lạnh lùng.
Mọi người ngây ra.
Lâm Hải Thịnh vươn tay muốn nói gì đó, thì bà đã bước ra ngoài rồi.
“Haizz!!” Lâm Hải Thịnh nặng nề thở dài, rồi cũng đi theo.
Đây đã là lần thứ mấy rồi.
Xác suất mà tiểu Tiêu còn tồn tại ở thời đại đen tối này thực sự quá thấp, quá là thấp.
Mọi người trong phòng hội nghị của Lăng Tiêu các nhìn thấy các chủ và các phó vội vã đi ra thì cùng nhau hít vào một hơi. Đại bộ phận những người ở đây đều đã thân cận với các chủ hơn 20 năm. Nếu không cũng chả được cùng nhau ngồi trong phòng hội nghị này.
Từ lúc Lăng Tiêu các được thành lập mỗi một chuyện trong các bọn họ đều biết tường tận. Vợ chồng các chủ đang đi tìm con trai của bọn họ, con trai của bọn họ bị mất tích vào ngày đen tối của lịch sử kia.
Hoặc là nói, khi ngày đen tối gần tới, toàn cầu phải có tới vài tỷ người bị mất tích như vậy. Về sau những người bị mất tích đều bị coi như đã chết. Có người bị ma quỷ ăn thịt, có người bị chết vì nhà đè, còn có người chết do bị dã thú biến dị tấn công.
Ngày đó như là một ngày thanh trừng đối với loài người.