Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 745: "Có thể, nhưng cần ba ngày



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, bác và những chiến sĩ Hoa Hạ khác vẫn chưa hoàn hồn, hoàn toàn choáng váng trong vài giây.

"Tiểu Tiêu? Đây... Đây là những thứ cháu triệu hoán ra sao???" bác hỏi với vẻ hoài nghi.

"Đúng vậy, khi du lịch trong Huyền Thiên Giới, cháu đã tình cờ thu phục được." Lâm Tiêu nói.

Mọi người lại trố mắt nhìn.

Tình cờ ư? Thu phục được nhiều như vậy sao?

Ông bác nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén cơn chấn động trong lòng xuống, nói với hai người: "Chờ một chút."

Sau đó, ông ta quay lại và sắp xếp nhiệm vụ cho những chiến sĩ Hoa Hạ khác.

"Tiểu đội 1 thống kê số lượng thương vong, tiểu đội thứ hai và tiểu đội thứ ba thu dọn chiến trường, những người khác về trong thành đợi lệnh..."

Sau khi bác sắp xếp ổn thỏa công việc sau đó mới quay lại trước mặt hai người Lâm Tiêu.

Ông ta nhìn rồi sờ vào Lâm Tiêu nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy như đang trong một giấc mơ.

Hai ngày trước, ông ta còn ủy thác cho vài chiến đi tìm kiếm tung tích của Tiểu Tiêu ở những vùng sương mù dày đặc khác. Không ngờ hôm nay Tiểu Tiêu không chỉ trở về mà còn trở nên mạnh mẽ như vậy.

"Tiểu Tiêu, nói cháu thay đổi thì cũng không thay đổi, nói cháu không thay đổi lại cảm thấy cháu đã thay đổi rất nhiều, cháu thật sự là Tiểu Tiêu sao? Bác không dám nhận cháu nữa rồi." Bác vỗ vai Lâm Tiêu và cảm thán.

Lâm Tiêu cũng nắm tay bác mình, cảm xúc khá khó tả.

Lúc này, có người nào đó đã làm gián đoạn bầu không khí đoàn tụ của bác cháu họ.

“Đây không phải là Tiểu Tiêu, chẳng lẽ là đứa con thứ hai của em với người đàn ông khác sao?” Mẹ châm chọc nói.

Lâm Tiêu nghe vậy thì chớp chớp mắt và không dám nói thêm gì nữa. Được rồi, hóa ra vụ này vẫn chưa qua.

Lúc này mẹ đang đứng phía sau bác, bác nghe mẹ nói vậy, thậm chí không dám quay đầu lại. Ông ta vừa thương vừa sợ chính người em gái của mình.

Năm đó, kể từ khi Lâm Tiêu biến mất, tính khí của em gái ông ta đã thay đổi rất nhiều. Thay đổi thì thay đổi, về bản chất cũng không ảnh hưởng đến ông ta.

Tuy nhiên, em gái của ông ta đã thức tỉnh, những năng lực và thiên phú được đánh thức vô cùng đáng sợ.

Lúc đầu, ông ta không biết tình hình cụ thể nhưng sau khi lão Lâm bị tra tấn tại nhà với cách gọi "đối luyện", thì bà ấy tìm đến ông ta, cầu xin ông ta tiếp quản tạm thời. Sau đó, ông ta mới thấy sự khủng khiếp của em gái mình.

Mặc dù năm đó khi ông ta thức tỉnh đã trở nên nổi tiếng vì thực lực ấn tượng của mình. Nhưng trước mặt em gái, đó chỉ là một trò đùa.

Ông ta không là đối thủ của em gái của mình. Thậm chí, ông ta còn có cảm giác. Nếu không phải là anh trai ruột, e rằng đã bị phế ngay tại chỗ sau một buổi tu luyện.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhhắn nhất.

Lần tu luyện ma quỷ này kéo dài ba năm. Cuối cùng, ông ta không thể chịu đựng được sự tra tấn, kiên quyết chọn tham gia tiền tuyến ở chiến trường.

Ngày 1 tháng 5, ông ta ở tiền tuyến giết kẻ thù.

Này 1 tháng 10, ông ta ở tiền tuyến giết kẻ thù.

Khi những người khác bị thương và về nhà để dương thương, ông ta vẫn vết thương của mình lên chiến trường. Những người khác buộc phải nghỉ ngơi mỗi năm một lần, ông ta đứng trước nguy cơ vi phạm mệnh lệnh cũng không rời chiến trường.

Dựa vào sự tích lũy chiếc lực liên tục cùng với tài năng phi thường, trong mười năm qua, Châu Hồng Phi từng bước giành được vị trí thống soái.

Sau đó, ông ta thậm chí còn được gọi là chiến thần đệ nhất của Hoa Hạ. Đây là điều mà ông ta chưa bao giờ nghĩ tới. Nhìn lại quá khứ, nó thực sự hoành tráng và quá miệt mài.

Khụ khụ...

Bác quay lưng lại với em gái đang liên túc chớp mắt với Lâm Tiêu và nói thầm, y rất rõ ràng.

“Tiểu Tiêu, cháu xem, từ nhỏ đến lớn bác đối xử rất tốt với cháu. Bây giờ bác đang gặp nguy hiểm, cháu không thể bỏ mặc bác được.” Đôi mắt nhỏ của ông ta đang biểu diễn rất sống động.

Lâm Tiêu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của mẹ phía sau lưng, trong lòng thở dài.

Ôi, đều là đàn ông mà, có thể giúp thì nên giúp một chút. Suy cho cùng cũng là vì hắn.

Nghĩ đến đây, mắt Lâm Tiêu hơi hơi nhếch lên.

"Bác, đừng phản kháng, cháu đưa bác đến một nơi." Lâm Tiêu thông qua truyền âm nói.

Sau đó, thần niệm vừa động, một lường lực hút tác động trực tiếp lên cơ thể bác, trong nháy mắt, ông ta biến mất trước mặt hai người.

"Đúng rồi, mẹ, con đột nhiên nhớ ra một chuyện, cần bác giúp đỡ, hai ngày nữa con sẽ thả bác ra." Lâm Tiêu cười giải thích.

Thấy vậy, mẹ không biết hai bác cháu này định làm gì.

“Được, đợi lần sau mẹ sẽ nắm bắt cơ hội, sau đó tính sổ với bác của con!” Mẹ tạm thời buông tha.

Lâm Tiêu cười bất lực nhưng hắn cũng không nói dối, thực sự có một chuyện cần sự giúp đỡ của bác.

"Tiểu Tháp thế nào rồi? Ý cảnh của bác có thể thắp sáng một chiếc đèn trời không?" Lâm Tiêu hỏi tháp Thiên Đạo thông qua truyền âm.

"Có thể, nhưng cần ba ngày." Tháp Thiên Đạo trả lời.

"Được, vậy ngươi xem làm thế nào thì làm." Lâm Tiêu nói.

Ý cảnh giống như của bác chỉ cần một ngày để thắp sáng chiếc đèn trời. Lý do tại sao phải mất ba ngày thì dường như là do trình độ của ý cảnh hơi thấp. Cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với tháp Thiên Đạo sau khi chiếc đèn trời thứ hai được thắp sáng.

“Tiểu Tiêu, đi thôi, cha con có lẽ đã hấp thu xong tin tức thần niệm rồi.” Mẹ nói xong liền bay lên, chuẩn bị trở về phi thuyền.

"Được." Lâm Tiêu trả lời và bay theo.

Nhưng ngay khi chuẩn bị quay lại phi thuyền, Lâm Tiêu khẽ cau mày.

“Sao vậy, Tiểu Tiêu?” Mẹ nhìn con trai vẫn ở nguyên tại chỗ, khó hiểu hỏi.

"Hừ, phát hiện vài con chuột nhỏ." Sau khi Lâm Tiêu nói xong liền kéo mẹ mình theo.

Tốc độ trong nháy mắt, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy.

Ù!!

Chỉ hai hơi thở sau, hắn đưa mẹ đến một tòa nhà đổ nát cách đó hàng chục dặm.

“Tiểu Tiêu, ở đây có gì bất thường sao?” Mẹ quan sát xung quanh và không phát hiện ra điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.