Cô em này sao mà vừa về Huyền Thiên giới đã trở về với bản tính cũ vậy.
“Này cô em, nói chuyện đàng hoàng với người ta là được rồi, chúng ta tới đâu phải để gây sự.” Lâm Tiêu bất đắc dĩ nói.
“Cái này người ta gọi là hiệu suất! Cái chuyện này rõ ràng có thể giải quyết trong vài giây, việc gì cứ phải kéo dài những nửa tiếng đồng hồ chứ.” Can Anh Túc tỏ vẻ không đồng tình.
Lâm Tiêu liếc nàng ta một cái, buồn bực nói: “Có những chuyện đúng thật là không thể dùng vài giây để giải quyết đâu.”
“Hả? Là chuyện gì?” Can Anh Túc thắc mắc hỏi.
Lúc hai người đang thảo luận với nhau, trong lòng của mười mấy người hộ vệ của Minh Tâm Tông có thể gọi là kinh ngạc đến long trời lở đất.
Vốn dĩ bọn họ có thái độ cứng rắn chặn hai người này lại, thứ nhất là vì hai người này có hành vi khả nghi, hai là bọn họ không cảm nhận được linh khí dao động trên hai người bọn họ.
Hơn nữa, hai người này lại còn rất trẻ.
Bọn họ còn tưởng hai người là đệ tử ngoại môn của tông môn nào đó đi nhầm vào Minh Tâm Tông.
Nhưng khi thiếu nữ kia chỉ dùng một ánh mắt đã khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu và quỳ rạp xuống đất thì bọn họ mới ý thức được, hai người này tuyệt đối là cường giả trong số các cường giả.
Cho dù là tông chủ đại nhân cũng không thể nào chỉ dùng một ánh mắt đã khiến bọn họ trở nên thê thảm như vậy đâu.
Thế chẳng phải là thực lực của hai người này còn cao hơn cả tông chủ hay sao?
Thế này...thế này...
Đám hộ vệ trong lòng rét lạnh, lại nghĩ tới sát ý nồng đậm vừa rồi trên người thiếu nữ, bọn họ đúng là khóc không ra nước mắt.
Xử lý không tốt thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của bọn họ rồi.
Lâm Tiêu sau khi tranh cãi với cô nàng này mấy câu thì nhìn về phía đội hộ vệ đang quỳ trên mặt đất.
“Các ngươi không cần lo lắng, bọn ta không có ý muốn làm hại các ngươi, hỏi xong mấy vấn đề, bọn ta sẽ rời khỏi đây.” Lâm Tiêu chậm rãi lên tiếng.
Hắn xuất thân từ Ma môn, lại kết giao với ma nữ, còn tu luyện sát ý, nhưng hắn không phải loại người giết người bừa bãi.
Có thể nói lý thì sẽ nói lý.
“Xin đại nhân cứ hỏi, chúng tôi biết thì nhất định sẽ trả lời!” Đội trưởng của đội hộ vệ vội vàng nói.
Hắn không dám ăn nói bừa bãi nữa. Thực lực của đối phương còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Đối mặt với cường giả như vậy, với thái độ vừa rồi của hắn thì đối phương đã có trăm ngàn lí do để giết hắn rồi.
Tôn nghiêm của cường giả là không thể bị chà đạp.
“Đây là nơi nào?” Lâm Tiêu hỏi.
“Khởi bẩm đại nhân, nơi này là Minh Tâm Tông của vương triều Thạch Phương.” Đội trưởng đội hộ vệ kia cung kính đáp.