Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 861: Ta còn không trị được muội hay sao



Lâm Tiêu cảm thấy thật là căng não.

Hắn biết cô nàng sau khi trưởng thành thì rất thông minh lanh lợi, nhưng không ngờ lúc mới chỉ có bảy tuổi thôi cũng đã chẳng dễ lừa rồi.

Nếu như hắn tùy tiện thêu dệt một lời nói dối, chỉ e là sẽ nhanh chóng bị vạch trần thôi.

dù gì thì hắn trước giờ cũng là một người thành thật, không giỏi nói dối.

Khó khăn lắm mới tiến hành tới bước này, không thể để mọi thứ thành dã tràng xe cát được.

Lâm Tiêu khẽ liếc nhìn bức tường trong tĩnh thất một cái, chầm chậm lên tiếng.

“Vậy ta kể cho muội nghe một câu chuyện nhé, có một thiếu niên vào một lần thám hiểm bí cảnh đã gặp được một thiếu nữ. Lần đầu hai người gặp nhau chẳng hề vui vẻ gì, bởi vì thiếu nữ kia vừa gặp đã tấn công thiếu niên ấy mà chẳng cần phân rõ trắng đen...”

“Sau đó, khi bí cảnh kết thúc, lúc thiếu niên rời khỏi bí cảnh, gặp phải một chút nguy hiểm. Thiếu nữ đã ngay lập tức xuất hiện cứu giúp, có lẽ là vì khúc mắc lần đầu gặp mặt kia cho nên nàng ấy mới ra tay giúp thiếu niên một lần, dù sao thì từ lúc đó duyên phận của hai người đã hoàn toàn gắn với nhau rồi....”

“Rồi tiếp đó, hai người lại lần nữa gặp lại nhau trong sự sắp đặt của duyên số, bọn họ cùng nhau khiêu chiến với một quái vật cực kỳ lợi hại, đánh bại kẻ truy đuổi ghê gớm, cùng nhau tu luyện ở một nơi nào đó, thậm chí tu luyện lâu tới cả trăm năm....”

“Trong khoảng thời gian đó, thiếu niên nhiều lần giúp đỡ thiếu nữ, thiếu nữ cũng giúp đỡ thiếu niên rất nhiều lần, hai người hỗ trợ lẫn nhau, quan hệ càng ngày càng thân thiết...”

“Nhưng trong một lần thiếu niên bất ngờ đột phá, thiếu nữ vì bảo vệ hắn không bị kẻ khác quấy rầy, thà để bản thân rơi vào nguy hiểm, cũng muốn gắng sức bảo vệ thiếu niên. Cuối cùng, sau khi thiếu niên đột phá xong, thiếu nữ đã rơi vào tuyệt cảnh.”

“Đoạn sau chính là thiếu niên nghĩ mọi biện pháp để giải cứu thiếu nữ, câu chuyện của ta kể xong rồi.”

Lâm Tiêu thông qua một câu chuyện, kể lại toàn bộ quá trình quen biết và gắn bó của hai người.

Sau khi kể xong, hắn mới nhận ra, cảm xúc trong lòng hắn đã có chút khó mà kìm nén được.

Ngay cả ánh mắt nhìn Anh Túc bé con cũng dịu dàng đi một chút.

Mà cô bé trước mặt hắn, ban đầu mới nghe chuyện thì cũng không để tâm lắm.

Nhưng từ từ, cô bé bắt đầu nghe chăm chú hơn, đôi mắt không ngừng sáng lấp lánh.

Rõ ràng chỉ là một cô bé bảy tuổi, lại giống như là đã trải qua rất nhiều chuyện vậy.

Sau đó, mãi tới khi Lâm Tiêu kể xong câu chuyện, cô bé Anh Túc vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, không hề lên tiếng ngắt lời.

Mãi tới khi câu chuyện kết thúc, cô bé cũng không nhịn được mà hỏi một câu: “Hả? Rồi sau đó thì sao! Thiếu niên kia có cứu được thiếu nữ không???”

Lâm Tiêu vươn hai ngón tay ra, nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi, chúng ta đã nói rõ, mỗi người hỏi một lần.”

“Ngươi....thật là giảo hoạt!”

Cô bé Anh Túc tức phồng má, nhưng trong lòng lại không kìm được lòng hiếu kỳ, chỉ đành nói.

“Vậy thì ngươi mau hỏi đi.”

Lâm Tiêu mỉm cười. Nhóc con, ta còn không trị được muội hay sao.

“Chuyện mà muội sợ nhất bây giờ là gì?” Câu hỏi của Lâm Tiêu trực tiếp đi vào chủ đề chính.

Cô bé Anh Túc chớp chớp mắt, im lặng vài giây sau đó đáp: “Ngủ.”

Lâm Tiêu nghe thấy đáp án này, vẻ mặt nghi ngờ, vội vàng nói: “Ngủ á? Tiểu muội, có phải muội đang trả lời lấy lệ, nói đại không đấy?”

Nghe Lâm Tiêu nói vậy, cô bé vươn hai ngón tay ra, lộ nụ cười gian trá: “Đây là câu hỏi thứ 2 rồi đó nha.”

Lâm Tiêu:....

Cô bé này vẫn bắt chước nhanh như trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.