Có là một cây trường côn, trên thân côn còn khắc văn ấn dày đặc. Lúc trường côn xuất hiện trong tay hắn thì văn ấn loé lên ánh sáng tỏ rõ uy lực của mình.
“Đế khí?”
“Bất Diệt Cốc này cũng hào phóng quá đi, vậy mà hắn có một đế khí!”
“Cứ tưởng là có chuyển biến, xem ra cũng sớm kết thúc thôi.”
“Không hổ danh thế lực lớn nhất Nam Cương Thiên Vực, đại sư huynh thủ tịch còn có đế khí để dùng, thủ tịch tông môn chúng ta tới một cái đạo khí còn chả có”
Lâm Tiêu nghe thấy mấy lời bàn tán này lại càng thêm hưng phấn.
Đế khí? Tiểu hoả với tiểu tháp từng nói qua là trên đạo khí chính là tiên khí? Vậy thì đế khí ở hàng nào? Lâm Tiêu đưa mắt lên nhìn, vừa nhìn liền biết đế khí đối phương cầm thì nói chính xác là một cực phẩm đạo phí.
Phẩm chất ở giữa đạo khí và tiên khí, nói là đế khí thì đúng không ngoa. So ra còn cao hơn tiểu hoả và tiểu hắc một bậc. Nhưng so với Thiên Đạo Tháp thi thấp hơn không biết bao nhiêu bậc.
“Tiểu tử, ngươi nếm thử chút nhé.” Phó Thiên Hoa lần này rất nghiêm túc.
Hắn đã cảm nhận được cái gì đó bất thường trên người thiếu niên này, hắn cần tốc chiến tốc thắng, mau chóng kết thúc cuộc chiến này. Phó Thiên Hoa múa trường côn trong tay, văn ấn trên thân côn lao ra ngoài toả ánh sáng như những ngôi sao từ trên trời rớt xuống.
Đối diện với chiêu này Lâm Tiêu cũng không đứng nguyên ở chỗ cũ nữa, hắn lập tức lao lên hướng đúng vào vị trí trường côn. Sức mạnh cơ bắp của hắn hơn người không có nghĩ hắn không biết dùng não. Có kẻ ngu mới đứng yên chịu đòn.
Phó Thiên Hoa thấy thế thì ánh mắt lại càng hung tợn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chết đi!!” Hắn hét lên.
Lúc trường côn hung hăng lao về phía mục tiêu, sắc vàng trong mắt Lâm Tiêu bừng lên hắn tung ra một nắm đấm, sau đó hắn lại thay nắm đấm bằng tư thế bắt lấy vũ khí của đối phương. Vô số tầng sức mạnh ý cảnh tụ lại mang theo uy lực thiên địa.
Tất cả mọi người thấy thế thì đều ngơ ngác. Chuyện gì vậy? thiếu niên này điên rồi sao. Lực công kích từ đế khí mạnh tới mức nào mà hắn lại định dùng tay không để bắt. Kể cả sức mạnh cơ thể có hơn người cũng không thể coi thường đế khí được.
Ầm ầm ầm!!! Uy lực của trường côn làm mặt đất xung quanh rung chuyển.
Một giây sau khi bụi đất tản đi mọi người đều tròn hết mắt.
“Chặn, chặn lại rồi.”
“Thiếu niên kia vậy mà chặn được trường côn của Phó Thiên Hoa?”
“Đây có còn là cơ thể người không? Hay thiếu niên này bị một yêu thú đế cảnh nào đó hóa thành?”
“Kể cả có là yêu thú thì cũng không thể mạnh tới vậy.”
Ầm!!!
Văn ấn trên trường côn vẫn phát sáng, nhưng hình như nó bị đóng băng tại chỗ không thể di chuyển. Bởi vì nó đang bị một bàn tay không chút thương tích nào nắm chặt.
Lâm Tiêu chỉ dùng một tay, còn tay kia lại để sau lưng. Mọi người có mặt tại cuộc giao tranh đều mang biểu cảm khó tin. Đến cả Phó Thiên Hoa cũng sững sờ, chiêu vừa rồi là do hắn khinh địch. Nhưng một côn này hắn thật sự đã dồn hết sức.
Vậy mà vẫn kết quả vẫn vậy, không thể phá vỡ phòng ngự của thiếu niên này? Đây rốt cuộc là ai? Hắn trước giờ không nghe thấy vị trưởng bối nào nhắc tới tên quái vật này cả.
“Ngươi không có sức à, mau dùng sức đi, để ta cảm nhận chút.” Lâm Tiêu lại châm chọc.
“Hừ!” Phó Thiên Hoa hừ lạnh.
Hai tay hắn nắm chặt trường côn, toàn thân dồn hết sức vào. Kết quả thì vẫn như cũ, trường công vẫn đứng yên.
Chỉ một lát sau bỗng mặt hắn biến sắc. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được một sức mạnh vượt qua giới hạn bản thân từ trường côn.
"Nếu ngươi không dùng sức, vậy thì để ta!!" Trong tay Lâm Tiêu rung lên, giải phóng ra lực lượng ngập trời.
Ầm ầm ầm!!
Phù văn đạo ấn trên côn Bàn Long lần lượt phát nổ.
Ngay khi Phó Thiên Hoa cảm thấy một lực lượng khổng lồ đang ập đến thì ầm một tiếng. Hai cánh tay của hắn ta hoàn toàn bị nổ tung, máu me bê bết.