Vạn Cổ Ma Tôn - Truyền Kỳ Ma Tôn

Chương 937: Ngay sau đó



Đã từng thấy qua kẻ không thiết sống, nhưng chưa thấy qua kẻ không thiết sống đến cái mức độ này bao giờ.

Bọn họ một đòn là thắng, chuẩn bị tấn công đợt hai, đám Tà Ma phía sau đã bổ nhào tới, phát động toàn bộ lực tấn công.

Cắn một miếng không đau không ngứa, nhưng cắn mười miếng, trăm miếng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mấy vị Đại Đế lúc này không hề chú ý đến, nhóm Tà Ma đầu tiên xông lên chịu chết đều đã hóa thành một làn sương đen, quay về bên trong Phệ Hồn Phiên.

Sau khi bọn họ giải quyết xong ba đợt Tà Ma, đám Tà Ma đợt đầu đã chết, lại lần nữa hiện thân, gia nhập chiến trường.

Trong chốc lát, sáu Đại Đế Tôn Hoàng Giới đều bị tổ hợp Tà Ma và Phệ Hồn Phiên khiến cho luống cuống tay chân.

Lâm Tiêu hài lòng gật đầu.

Hôm nay mở hàng có vẻ tốt.

Một chiếc đạo khí Phệ Hồn Phiên, khiến thực lực của Tà Ma mạnh lên không chỉ gấp mười lần.

Đương nhiên, hắn không trông chờ có thể đánh bại sáu vị Đại Đế.

Chỉ e là đợi đến khi mấy vị Đại Đế nhận ra, thích ứng được tiết tấu tấn công của Tà Ma thì cũng chính là lúc bọn họ phản kích rồi.

Nhưng, Lâm Tiêu sẽ cho bọn họ có được cơ hội này sao?

Đáp án rất rõ ràng.

Khi một Đại Đế trong số đó tiêu diệt hơn trăm con Tà Ma.

Lâm Tiêu đã hành động rồi.

Hắn hóa thành một luồng cực quang, sắc mặt lạnh lùng, xông về phía đối phương.

Đại Đế này chính là cái người nắm trong tay chiếc búa sắt nặng trước đó.

Ông ta thấy Lâm Tiêu dám đánh lén, không nói hai lời, vung búa lên, vầng sáng màu đen phát ra, nặng nề đập tới.

“Dám chạy tới tập kích Đại Đế ta đây, ngươi thật là không có mắt!!!” Đại Đế này hô lớn.

Thấy chiếc búa lớn đập xuống, Lâm Tiêu không lùi mà còn tiến lên, khí huyết trong cơ thể đồng loạt bạo phát.

Ầm!!

Một quyền, một búa va vào nhau.

Cơn dư chấn cực mạnh lan ra khiến đám Tà Ma xung quanh bị đánh bay ra ngoài.

Mà thân hình Lâm Tiêu vẫn đứng vững tại chỗ, không hề bị di chuyển về sau vài bước.

“Hử? Không, không thể nào! Ngươi sao có thể có được độ cứng cơ thể lớn đến thế chứ! Ngươi…” Đại Đế kia ngây người vì kinh ngạc.

Nhưng đòn tấn công của Lâm Tiêu không hề dừng lại.

Ầm!!

Ngay sau đó.

Giữa lông mày Lâm Tiêu bắn ra Tử Kim Quang, một bóng người nho nhỏ cầm thanh kiếm đen lao ra.

Tốc độ cực nhanh, dường như đánh vỡ quy luật của không gian và thời gian.

Đây là đòn Truyền Hỏa Nguyên Thần mà Lâm Tiêu nghĩ ra.

Phụt!

Bóng người nho nhỏ kia đâm một kiếm vào giữa trán đối phương, trực tiếp đâm vào nguyên thần.

“A!!!”

Lâm Tiêu lần này không hề hạ sát chiêu.

Đại Đế, đối với hắn, đối với Thiên Đạo Tháp mà nói chính là một thứ tốt.

Một Đại Đế tương đương với một ngọn thiên đăng.

“Thu!” Lâm Tiêu hô lên.

Thiên Đạo Tháp vội vội vàng vàng chiếu ra ánh sáng giam cầm, thu Đại Đế trọng thương đang hôn mê kia vào bên trong Thiên Đạo Tháp.

“Tốt lắm, người tiếp theo!” Lâm Tiêu nhìn qua một phía khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.