Không chỉ không rơi vào thế hạ phong, mà ngược lại liên tục ra tay, giết ngược lại ba Đại Đế.
Chuyện này nếu đổi thành Ngạo Hưng thì bọn họ tuyệt đối không kinh ngạc.
Nhưng thiếu niên trước mặt này, chỉ là một tên Sinh Tử Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Chuyện này hợp lý sao?
Ba Đại Đế còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng mỗi người đều dâng lên một luồng khí lạnh.
Hay là, cứ giải tán trước đã?
Dù sao thì tại đây cũng chẳng có ai, không ai nhìn thấy cảnh này.
Đối mặt với thiếu niên thần bí đáng sợ này, bọn họ đã nổi lên ý định rút lui.
Lâm Tiêu sau khi hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái, ở trước mặt ba Đại Đế còn lại, thay một bộ quần áo khác lên người.
“Tiếp tục đi, các người có thể yên tâm một điều. Ta đảm bảo ta chỉ tấn công các người, sẽ không giết các người, chuyện này thì cứ yên tâm đi nhá.”
“Đương nhiên, nếu các người bằng lòng chịu trói, thì không cần phải phiền phức đến thế, cũng không bị thương rồi.”
Lâm Tiêu khẽ cười một tiếng, nói với ba Đại Đế còn lại.
Trong mắt người khác, hoặc trong mắt mấy vị Đại Đế ở đây, thực lực của hắn sâu khôn lường, mỗi lần đều tóm đi một Đại Đế.
Nhưng chỉ có bản thân Lâm Tiêu biết, mỗi một lần ra tay, hắn đều đã tính toán qua vô số lần, dốc toàn lực mới có thể làm được.
Hoặc là lợi dụng việc tập kích, hoặc là lợi dụng lúc đối phương đang ngây người, hoặc là lợi dụng độ rắn chắc vô cùng của cơ thể hắn.
Nếu không, đối phó với một Đại Đế của Tôn Hoàng Giới, thì nào có dễ dàng đến vậy.
Với lực chiến đấu bình thường của hắn mà đánh một cách quang minh chính đại, thì vẫn chưa làm được tới trình độ một chiêu là hạ gục đối phương.
Nếu như ba Đại Đế còn lại này có thể không đánh cũng thua thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng hiển nhiên là Lâm Tiêu nghĩ nhiều rồi.
“Đầu hàng? Ngươi đừng có nằm mơ nữa đi, ta đường đường là Đại Đế của Tôn Hoàng Giới, đầu hàng một tên tiểu tử Thiên Huyền Giới như ngươi, cho dù ta có tử trận cũng không có chuyện đó xảy ra đâu. Phá cho ta!”
Ngay sau đó, Đại Đế nói là không đầu hàng này toàn thân bộc phát ra một làn sương máu ngập trời, thanh tẩy toàn bộ Tà Ma đang vây quanh bọn họ.
Ngay lúc Lâm Tiêu cho rằng Đại Đế này muốn liều mạng với hắn, hắn đã chuẩn bị cho một trận chiến thì…
Ầm!!!
Đại Đế kia hóa thành một luồng huyết quang, chạy trốn về phía xa xa, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại.
“Ơ!” Lâm Tiêu suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, gáy thì to lắm, nhưng hành động thì hèn quá.
Lâm Tiêu định ra tay ngăn cản, nhưng thực sự là tốc độ chạy trốn của người này quá nhanh.
Chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi.
Chỉ e là đã tu luyện Độn thuật ghê gớm gì đó rồi.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ, chỉ đành chuyển sự chú ý lên hai vị Đại Đế còn lại.
Hắn hạ lệnh cho đám Tà Ma, lệnh cho hai vạn Tà Ma bao vây chặt hai vị Đại Đế kia lại.
Để một tên chạy thoát rồi, không lẽ còn để cho tên thứ hai chạy thoát ư?
“Cái tên xảo quyệt, gian trá chết tiệt, đã nói là cùng nhau rút lui rồi mà! Cái tên không giữ chữ tín!”
“Cái tên đó dùng cả tính mạng để chạy hả trời, tốc độ này cũng nhanh quá rồi.”
“Đừng nói nhiều lời nữa, tiếp theo chúng ta phải đối phó thiếu niên này như thế nào đây.”
“Chuyện này…chuyện này…”
Sắc mặt hai Đại Đế tái nhợt, vốn dĩ còn lại ba người, trong lòng bọn họ còn có chút cảm giác an toàn.
Nhưng bây giờ cái tên kia lại vứt bỏ lại hai người bọn họ, trực tiếp chạy thoát thân, còn chạy thoát thành công nữa chứ.
Chuyện này khiến cho người ta bỗng chốc rơi vào căng thẳng.
Hai Đại Đế nhìn chằm chằm thiếu niên kia, trong đầy kiêng kị và lo lắng.
Cho đến hiện tại, bọn họ vẫn không đoán ra được thực lực thực sự của thiếu niên này.
Nhưng có thể một mình đánh bại ba Đại Đế thì thực lực thực sự của thiếu niên này chỉ e là không thấp hơn hai người bọn họ.
Quái vật!
CMN thật đúng là quái vật!
Bọn họ cũng quá là đen đủi rồi, vừa mới đáp xuống Thiên Huyền Giới đã gặp phải chuyện như này.
Nếu sớm biết vậy, còn không bằng cứ ở yên trên Tôn Hoàng Giới, đừng xuống nữa cho xong.
Mà Lâm Tiêu cũng nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ sợ lại chạy mất một tên nữa.