"Các ngươi từ từ nói, ta giải quyết những phiền toái trước mắt rồi tính tiếp." Lâm Tiêu vặn vẹo cổ, thả lỏng gân cốt, bước về phía trước.
Những nữ nhân này có chút ngơ ngác.
"Kẻ xấu, ngươi đang nói đến phiền toái gì cơ?" Một nữ nhân hỏi theo bản năng.
"Đây đều là những Đại Đế! Nếu không xử lý bọn họ, chẳng lẽ giữ bọn họ đón Tết sao?" Lâm Tiêu không quay đầu lại nói.
Các cô gái nhìn nhau. Đón Tết nghĩa là sao?
Ngoài ra, khí chất xuất hiện trên cơ thể kẻ xấu này giờ đây khiến họ cảm thấy vô cùng xa lạ. Đây là lần đầu tiên họ thấy kẻ xấu tự tin như vậy.
Đúng nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là... Hắn phải đối mặt với hàng chục cường giả Đại Đế Cảnh mà hẳn mới là tu vi Sinh Tử Cảnh.
Hắn lấy đâu ra dũng khí để nói lời này chứ?
"Lạc tỷ, có lẽ, hắn thực sự không phải là người chúng ta đang tìm!" Ma nữ Mị Hoặc không ngừng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Tiêu và lẩm bẩm.
"Mộc Mộc, muội đừng để lời nói của hắn đánh lừa. Sự mưu mô của kẻ xấu này nhiều hơn tất cả chúng ta cộng lại."
"Ha ha, có phải người này cứu muội một lần khiến muội thay đổi suy nghĩ không?”
"Đúng vậy, Mộc Mộc, tên này rất xảo quyệt, đợi chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn hiện tại rồi hãy nghĩ tới chuyện khác." Dù trong lòng các tỷ muội khác có nghi ngờ hay không thì bề ngoài vẫn tỏ ra
rất kiên định. Có lẽ vì họ rất muốn bắt tên đó.
Nếu kẻ trước mặt không phải là người họ cần tìm thì... họ phải tìm hắn ở đâu đây?
"Các tỷ muội, thực ra... chúng ta nên học cách buông bỏ. Không nên truy cứu quá khứ, không nên cố chấp về người mà bản thân hằng mộng tưởng trong lòng. Thứ mà kẻ thay lòng đổi dạ để lại cho chúng ta chỉ là hối tiếc, tuyệt tình và oán hận, còn chúng ta chỉ đang lừa dối chính mình mà thôi.” Ma nữ Mị Hoặc nói vô cùng nghiêm túc.
Vừa trải qua ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, có vẻ như nàng †a đã nghĩ thông mọi chuyện.
Mọi chuyện chỉ là vì chấp niệm của họ gây ra mà thôi. Những gì đã qua thì nên để nó qua đi.
Các cô gái nghe xong liền im lặng.
Trong mắt họ hiện lên sự đấu tranh, không cam tâm và chán nản, như thể... hình như...thật sự như những gì Mộc Mộc đã nói.
Họ nên buông bỏ mới phải?
"Mặc kệ người trước mặt có phải là người chúng ta đang tìm hay không nhưng hắn đã cứu mạng ta, ta sẽ không dễ dàng để hắn đi." Ma nữ đổi chủ đề, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Tiêu, ánh mắt sáng lên.
Các cô gái: "????"
Gì chứ! Cái quái gì vậy!
Những lời nàng ta vừa nói gần như đã đánh thức họ. Bây giờ lại muốn ăn mảnh một mình. Ngươi đang nằm mơ sao? 2
"Hừm!! Người có thể liều mạng bảo vệ tỷ muội của ta nhất định là người đáng tin cậy, ta cũng sẽ không để hắn đi."
"Mộc Mộc nói không sai, chúng ta nên buông bỏ quá khứ. Cho nên... ta cảm thấy hiện tại người này rất vừa mắt, ta thật sự muốn thử xem sao."
"Ta không có ý kiến gì, làm theo ý muốn của các tỷ muội, không muốn tha cho người này."
"Ừm ừm, các người nói đúng, ta cũng muốn vậy."
"Chúng ta đều là tỷ muội, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng cầu cho sau này chúng ta luôn ở bên nhau. Các tỷ muội chọn thế nào ta sẽ chọn thế ấy."
Các cô gái lần lượt bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc trong lòng của mình.