Một chùm sáng u ám ngưng tụ lại một điểm, luồng gió lạnh buốt nổi lên.
Một luồng kiếm quang cao mười mấy trượng nối liền từ Cửu U nổi lên, kiếm ý nồng đậm như muốn nuốt hết tất cả ánh sáng.
“Một điểm hàn quang tỏa sáng vạn trượng, một kiếm lạnh giá khắp năm mươi châu!”
“Ảnh trảm!!”
Xoẹt!
Hắc quang lóe lên rồi biến mất.
Giống như chưa từng xuất hiện.
“Kiếm pháp Âm Ảnh hoàn hảo cực điểm, cùng kiếm ý ba bậc rưỡi...”
Đôi mắt Tư Không Hạo dần ảm đạm, sau đó thì hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Khí tức của sinh mệnh tiêu tán đến cạn kiệt.
Biểu cảm để lại cuối cùng, là sự kinh hãi.
Shhh!
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi, một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân xông lên tới não bọn họ.
Chết rồi.
Tư Không Hạo, đường đường là một thiên tài xuất sắc nhất của nội môn Huyền Âm Tông, thế mà lại chết rồi.
Lại còn là bị một kẻ mới chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn chém chết.
Thế này, thế này cũng quá là khó tin đi ấy chứ.
Lúc này, ba tên tiểu đệ cuối cùng đi theo Tư Không Hạo tới đấy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Chạy!!!”
Tư Không Hạo cũng chết rồi. Bây giờ kẻ gặp nguy chính là bọn họ.
Ba tên đó nhìn nhau, rồi triển khai toàn bộ thân pháp, điên cuồng chạy ra khỏi hang động.
“Haizz!”
Một tiếng thở dài vang lên.
Ba luồng kiếm quang lóe lên.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ba cỗ thi thể ngã ra đất, vỡ vụn!
Tới lúc này.
Trong hang động, chỉ còn lại năm người.
Lâm Tiêu và bốn nữ nhân còn đang kinh hoàng thất sắc.
“Hì hì hì.”
Lâm Tiêu nhìn bốn cô nương này, nở một nụ cười kì quái, hắn mở miệng nói.
“Yên tâm, ta vẫn luôn dịu dàng với các cô nương đấy.”
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé, ta sẽ đếm từ một đến mười. Các cô nương có thể chạy, cũng có thể trốn, xem xem tới cuối cùng, ai có thể sống sót khỏi tay ta?”