Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 184



Chương 184

Giết rồi?

Giết thật rồi! trời ạ! Tên này dám giết người của hoàng thất Đại Ngụy.

Một khắc này mặt tên đệ tử hoàng thất còn lại này tái trắng đi, toàn thân run rẩy. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy bản thân.

Từ nhỏ tới giờ bọn chúng luôn sống trong vầng hào quang bao phủ, dù đối thủ có cao đến mấy cũng không ai dám đắc tội với chúng.

Nhưng……nhưng bây giờ khi đối diện với người thanh niên trước mặt hắn lại cảm thấy bản thân chả là cái gì.

“Rốt cuộc mộ kiếm Vô Cực là cái gì, ta cho ngươi một cơ hội.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

“Ta nói, ta nói, chỉ cần ngươi đừng giết ta, kỳ thực ngôi mộ kiếm Vô Cực đó là………..”

Tên đệ tử hoàng thất này nói rất nhanh, ngay lập tức đã nói hết mọi chuyện liên quan tới mộ kiếm. Còn về phần tam hoàng tử bên kia, hắn cũng chả còn tâm trí mà nghĩ tới. Hắn bây giờ chỉ muốn giữ mạng. Loại khát vọng được sống này, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm.

Mục tiêu thực sự của việc đi vào di tích Vô Cực chính là đến mộ kiếm Vô Cực.

Thời cổ xưa, môn phái Vô Cực Kiếm là một môn phái lớn, vô địch thiên hạ. Nhưng mà sau một cuộc thảm hoạ thì bị diệt vong. Di tích Vô Cực chính là nơi che giấu mộ kiếm Vô Cực, mặc dù Vô Cực kiếm phái đã bị tiêu diệt từ lâu, các công trình bây giờ cũng chỉ còn là tàn tích.

Nhưng có một nơi vẫn được bảo tồn, đó chính là mộ kiếm Vô Cực. Không ai biết bên trong có gì, 10 năm trước tam hoàng tử vô tình tìm thấy một cuốn sách cổ có nhắc tới chuyện này. Từ đó hắn thu thập tất cả tình báo.

Một trăm năm mở một lần. Mỗi khi tới một trăm năm trong di tích Vô Cực sẽ có vô số đá Kiếm Ngân. Muốn vào được mộ kiếm vậy nhất định phải tìm đủ mười viên đá Kiếm Ngân.

“Đường vào mộ kiếm Vô Cực ở đâu?” Lâm Tiêu nín lại niềm vui trong lòng, hỏi tiếp.

Mộ kiếm vô cực đối với hán có một ý nghĩa vô cùng to lớn. Nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ rất đơn giản, tìm thấy đá Kiếm Ngân sau đó tìm đường ra đường vào thế là xong.

“Chuyện này, chuyện này ta không biết.” tên đệ tử hoàng thất mặt mày khổ sở.

“Ngươi không biết?” Lâm Tiêu híp mắt lại.

“Thật đó, ta không biết thật, cái đó chỉ có tam hoàng tử biết. Ngươi thả ta đi, chuyện này ta sẽ không nói với ai cả.” Tên đệ tử hoàng thất mắt đầy mong chờ nhìn Lâm Tiêu.

Đợi lúc hắn tìm được tam hoàng tử, thì tên kia có lợi hại thế nào cũng không đấu lại tam hoàng tử. Đến lúc đó xem ngươi chết thế nào!

“Ồ, xem ra ngươi không biết thật rồi. Vậy tam hoàng tử nhà ngươi ở đâu?” Lâm Tiêu gật đầu hỏi.

“Ở đằng kia……phụt!”

Hắn vừa nói ra phương hướng thì đầu lìa khỏi xác.

Kiếm vừa vung lên hạ xuống tên đệ tử hoàng thất này đã vong mạng.

“Mộ kiếm Vô Cực bên trong có cái gì nhờ?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.

Sau khi thu đá Kiếm Ngân và hai cái nhẫn trữ vật của hai tên kia xong, hắn hoá thành một luồng sáng lao đi. Phương hướng chính là về phía tam hoàng tử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.