Chương 268
Ông lôi lão Mục đứng còn không vững, ở bên cạnh dậy, đưa về phía trận doanh của Kiếm Ma tông.
“Haha, sao nào Cảnh lão quỷ, tôi đã nói mà, tôi đây cá cược vô địch, trăm cược trăm thắng. Thế nào, có muốn cược thêm với tôi mấy vụ khác không hả.” Tâm trạng lão Mục vô cùng tốt, bắt đầu trêu chọc, đùa giỡn.
Bất kể thế nào, đã có Dạ Cô Thành ra tay, trừ khi Ngụy Vương đích thân tới, nếu không thì Kiếm Ma tông bọn họ được an toàn rồi.
Cảnh lão lườm ông ta một cái, lạnh lùng đáp: “Mai rùa cũng bị người ta đánh vỡ rồi, có gì đáng để mà đắc ý cơ chứ.”
“Cái gì mà bị đánh vỡ chứ, hắn ta có bản lĩnh thì một chọi một với ta đây này, ta chấp hắn mấy chục chiêu luôn.” lão Mục chậm rãi nói.
Dù sao thì giờ ông đây cũng đã bị thương rồi, đợi thương thế khỏi hẳn còn chưa biết đến năm nào tháng nào, cứ chém gió thoải mái thôi.
“Dạ Cô Thành!!! Nếu ngươi giúp đỡ Kiếm Ma tông, thì chính là đối nghịch với hoàng thất Đại Ngụy ta, hậu quả này ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy.”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên.
Chính là của cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý vừa bị đánh bay.
Hai cánh tay hắn ta tới giờ vẫn còn đang run rẩy, vết thương nứt toác, chảy máu.
Nghĩ thôi cũng biết, một đòn vừa rồi đã ảnh hưởng không nhỏ tới hắn ta.
Trong lòng hắn cũng biết rõ.
Không hổ là cường giả của Chân Long bảng.
Đánh không lại, vậy thì giải quyết trên phương diện khác vậy.
“Đối nghịch với hoàng thất Đại Ngụy các người thì đã sao?” Dạ Cô Thành lạnh lùng nhìn sang.
“Ngươi….chết tiệt, vậy ngươi nói xem, người kia đã cho ngươi thứ gì, để ngươi bảo vệ Kiếm Ma tông như vậy? hoàng thất Đại Ngụy ta có thể ra giá gấp đôi.” cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý nói.
“Gấp đôi? Hahaha, các ngươi thực sự không trả nổi đâu!” Dạ Cô Thành bật cười.
Lại còn gấp đôi?
Tiền bối có ơn với hắn, nào có phải thứ mà một hoàng thất Đại Ngụy có thể trả giá được.
“Dạ Cô Thành, ngươi đừng quá xấc xược, nơi này là vương triều Đại Ngụy ta. Ngươi cho rằng hoàng thất Đại Ngụy ta không có cường giả Hóa Đỉnh cảnh sao?”
Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý thấy đối phương cứng mềm gì đều không chịu, bắt đầu uy hiếp trực tiếp.
Dạ Cô Thành nghiêng đầu, dường như nghĩ tới điều gì đó. “Suýt nữa thì ta quên mất, tiền bối từng nói với ta một câu.”
Cường giả bán bộ Hóa Đỉnh thương ý lộ vẻ vui mừng. Hắn ta còn tưởng đối phương nghe thấy danh cường giả Hóa Đỉnh cảnh thì chùn rồi, sợ rồi.
Bên phía Kiếm Ma tông đều nhíu chặt mày lại.
Dạ Cô Thành tiếp tục nói: “Vị tiền bối kia nói với ta, nếu có người tới xâm phạm Kiếm Ma tông, vậy thì không cần để bọn chúng trở về nữa!!!”
Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh Thương Ý nghe thấy lời này cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay sau đó, bóng dáng của Dạ Cô Thành biến mất.