Chương 276
Lâm Tiêu đang tu luyện chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cả người như được một vầng sáng bao quanh. Đâu là thế giới huyền huyễn nên mọi cảm giác có chút không chân thật.
Sau khi cảm nhận được tình hình xung quanh, Lâm Tiêu xác định hình như mình đang ở trong mộng cảnh, hoặc là có thể gọi nó là thế giới tinh thần. Bản thân hắn đang tu luyện sao tự nhiên lại chuyển thành ngủ thế này.
“Nói cho ta, ngươi có nhìn thấy một quả trứng yêu thú to màu đỏ không?” Một âm thanh như truyền từ hư vô đến.
“Hả? ngươi là cái thứ gì?” Đột nhìn có âm thanh truyền tới làm cho Lâm Tiêu giật mình.
“Ta là người quản lý mộng cảnh, ta cần ngươi trả lời câu hỏi.” m thanh lại truyền tới.
Lâm Tiêu cau mày, quản lý mộng cảnh là cái khỉ gì, mộng cảnh của hắn thì hắn tự quản lý chứ.
“Cút ra đây!” Lâm Tiêu quát.
“Nhãi ranh, ta khuyên ngươi không nên đắc tội với người quản lý mộng cảnh, nếu không trả lời đoàng hoàng ta sẽ cho ngươi mất nhận thức.” m thanh lại truyền đến cùng với lời uy hiếp.
Câu này làm cho mặt của Lâm Tiêu tối sầm lại. Trong giấc mơ của hắn mà dám uy hiếp hắn.
Hắn hơi nhắm mắt lại, trong lòng động một cái.
“Hehehe, không cần phản kháng vô ích thế đâu, ta là……” m thanh vô cùng tự mãn và vênh váo.
Nhưng còn chưa nói hết đã bị tiếng hừ lạnh của Lâm Tiêu cắt ngang.
“Cút ra đây!”
Lâm Tiêu vươn tay vào trong hư vô, một làn sương đen xì bị hắn túm ra ngoài. Lần này tới lượt làn sương đen kinh ngạc.
“Hả? ngươi, ngươi sao có thể? Sao tìm được chỗ của ta, không, không thể! Ngươi là tu vi Luân Hải cảnh mà?” Làn sương đen hét lên.
Lâm Tiêu nhìn làn sương đen trên tay mình, ánh mắt có chút nghiêm túc. Hắn bị cái thứ này ám vào cơ thể lúc nào?
Vừa nhìn đã biết là thứ chả tốt đẹp.
“Ta cho ngươi một cơ hội, nói đi, ngươi rốt cuộc là cái gì?” Lâm Tiêu cao giọng nhìn đối phương.
“Xí!! Còn cho ta cơ hội á?? Loài người kia, ngươi nghĩ tìm được ra ta là ghê gớm lắm hả? tới đây, ta là kẻ không đối thủ.” Làn sương đen khiêu khích.
Sau đó nó bắt đầu biến lớn, khí tức bao quanh nó cũng trở nên hung bạo. Lúc đầu là một làn sương đen, bây giờ đã biến thành một con quái thú to lớn hàng chục mét. Con quái thú đi từng bước tới gần Lâm Tiêu, nhìn như muốn nuốt chửng hắn.
Lâm Tiêu không động đậy, hắn bị một lực lớn kìm lại thân thể không có cách nào động đậy.
“Cảm giác này kỳ lạ thật?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Ở đây hắn không thể dùng nhẫn trữ vật, cũng không có cách nào tạo ra vũ khí bằng tưởng tượng.
Nhưng mà…….
Có một nguồn sức mạnh, hắn cảm nhận được có thể dùng nó.
Nhìn con quái vật đang há to mồm đi tới gần, Lâm Tiêu nhẹ nhàng đưa tay ra.
Trọng lực cảnh ý, phát động!
Bang!