Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 3



Chương 3

Nhưng một là không có gia cảnh hậu thuẫn, hai là không có kiến thức, sau vài lần đâm đầu vào ngõ cụt, suýt nữa thì bị bọn buôn người lừa đi.

Lâm Tiêu quyết định bình tĩnh lại, đi từng bước một.

Thế giới này không phải là thời đại hòa bình gì, mà là nơi chỉ cần một lời không hợp là có thể giết người như ngóe rồi.

Là thế giới mà nắm đấm to chính là lí lẽ, kẻ mạnh mới được tôn vinh.

Nhưng điều khiến Lâm Tiêu không ngờ tới là.

Lúc hắn chuẩn bị dùng nắm đấm mạnh mẽ tạo nên một truyền kỳ người phàm tu tiên.

Thì hắn lại vô cớ ngất đi.

Khi tỉnh lại một lần nữa, hắn đã cùng với đám gần một vạn người cùng nhau xuất hiện tại Kiếm Ma tông này.

Cái tên Kiếm Ma tông này, vừa nghe đã biết không phải là chính phái.

Còn có một màn người trung niên kia ra tay giết người không chút do dự ban nãy.

Những điều này đều khiến Lâm Tiêu hiểu ra rằng, đây không phải là nơi để luận định đúng sai.

Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng coi như đã gia nhập một môn phái tu luyện.

Đây phải chăng là một cơ duyên?

“Hahaha, trong đám người này vậy mà lại có hai kẻ có tư chất lục phẩm, khá lắm, khá lắm!!!”

Người trung niên cười lớn.

Sau đó, ông ta ném cho hai kẻ có lục quang trên người hai tấm lệnh bài.

“Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi chính là đệ tử ngoại môn của Kiếm Ma tông ta.”

Hai kẻ đó tiếp nhận lệnh bài, khiếp sợ vì kinh ngạc, sau đó vui mừng không thôi.

“Cảm… cảm tạ đại nhân đã coi trọng.”

“Cảm tạ đại nhân.”

Người trung niên phất tay, nói tiếp: “Gọi ta là Trần trưởng lão được rồi.”

Hai kẻ đó một lần nữa cúi gập người cảm tạ.

Không cần phải chết, còn có thể trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Kiếm Ma tông, thế này còn may mắn hơn cả chuyện tiền từ trên trời rơi xuống nữa.

Những kẻ khác nhìn thấy cảnh này, chấn kinh và đồng thời cũng ngưỡng mộ vô cùng.

Kiếm Ma tông mặc dù là ma giáo.

Nhưng có thể trở thành đệ tử dưới trướng thì nhất định là phúc phận vô cùng lớn, chí ít thì thân phận cũng cao hơn người bình thường quá nhiều, quá nhiều ấy chứ.

Trần trưởng lão lại nhìn những kẻ khác, tiếp tục nói: “Những kẻ trên người phát ra hoàng quang đứng thành một hàng ra đây.”

Gần một nghìn người ôm tâm trạng thấp thỏm bước ra.

“Tư chất của các ngươi cũng tạm được, có thể tới những chủ phong khác làm đệ tử tạp dịch, các ngươi có bằng lòng không?” Trần trưởng lão hỏi.

“Bằng…bằng lòng!!!” Tất cả đều lập tức đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.