Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 308



Chương 308

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên.

“Mục lão, phí lời với hắn như vậy làm gì, nghĩ xem sau hôm nay vương triều Đại Ngụy sẽ đổi tên là gì đi?

“Lâm Tiêu? !”

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người quay đầu nhìn sang. Mục lão và những người khác ngay lập tức trở nên khích động.

Là Lâm Tiêu, hắn không sao? !

Quá mạnh rồi.

Một chiêu mà ngay cả cường giả bán bộ Hóa Đỉnh như Dạ Cô Thành trong bảng Chân Long lần trước cũng không thể phản kháng mà Lâm tiểu tử lại chống lại được.

Phục, thực sự phục rồi.

Người của Kiếm Ma tông vô cùng vui mừng.

Nhưng sau khi Ngụy Vương nhìn thấy Lâm Tiêu tỉnh lại, sắc mặt đại biến, lui về phía sau hai bước.

“Minh lão!!!” Ông ta giơ chiếc nhẫn trong tay lên và hét lớn.

Nhưng không có tiếng nào đáp lại ông ta. Giọng nói đồng hành cùng ông ta hàng chục năm đã hoàn toàn biến mất.

Mặc dù ông ta cảm thấy rằng gần đây Minh lão đã có rất nhiều hành động lén lút, dường như có một bí mật thầm kín nào đó.

Nhưng khi thực sự không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, ông ta vô cùng hốt hoảng.

“Minh lão, ngươi trả lời ta đi, ngươi nói chuyện đi!” Ngụy Vương không ngừng hét lên.

Kiểu dáng vẻ lo lắng này khiến người khác khó hiểu.

Có chuyện gì vậy? Sao Ngụy Vương lại giống như kẻ điên vậy?

“Tiểu tử Lâm Tiêu, Ngụy Vương làm sao vậy?” Mục lão kinh ngạc hỏi.

Vừa rồi còn rất bình thường mà. Tại sao sau khi đồ nhi của mình tỉnh lại thì người này lại trở nên bất thường như vậy.

“Vài câu không thể giải thích rõ ràng được, sau khi diệt trừ ông ta thì sẽ nói cho các người biết.” Lâm Tiêu cười nói.

“Được, tiểu tử ngươi cẩn thận một chút.” Mục lão gật đầu.

“Không được sơ xuất, dù như thế nào, Ngụy Vương này cũng là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.” Cảnh lão nhắc nhở.

“Ừm!” Lâm Tiêu trả lời, quay lại nhìn Nguỵ Vương vẫn đang không ngừng gào thét.

“Đừng kêu nữa, Minh lão của ngươi đã không còn nữa rồi, hồn bay phách tán rồi.” Lâm Tiêu nói.

Khi Nguỵ Vương nghe được câu này, ông ta như chết lặng.

“Không thể nào!! Dựa vào ngươi thì không thể nào đối phó được với Minh lão.” Ngụy Vương không thể tin nổi.

Trên thế giới này, ông ta dám nói rằng không ai hiểu rõ Minh lão hơn chính.

Chỉ dựa vào một mình Lâm Tiêu thi hoàn toàn không thể.

“Ha ha, vậy ngươi cứ hét đi, cho dù có hét rát cả cổ họng thì cũng sẽ không có ai chú ý đâu.” Lâm Tiêu thản nhiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.