Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 353



Chương 353

Trong bí cảnh, tâm trạng của Lâm Tiêu đang rất tốt.

Đây mới chỉ là bắt đầu, khi gặp một người có khí vận hồng đoàn màu đỏ và thu hoạch được một gốc Cửu Linh Thảo.

Sau khi quan sát nhiều người như vậy, hắn có chút hiểu ra về sự phân đẳng cấp của khí vận hồng đoàn này.

Vàng( màu vàng thông thường), xanh lam, đỏ, tím, vàng( màu vàng của kim loại). Có năm cấp độ, độ hiếm tăng dần theo thứ tự.

Lâm Tiêu không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp thi triển Đan Chi Ý Cảnh, phân tích Cửu Linh Thảo và sau đó luyện chế nó thành đan dược.

Ba viên cửu linh đan nhất khí hoá sương.

Sở dĩ vội vàng luyện chế loại đan dược này là bởi vì loại cửu linh đan này tác dụng có thể làm tăng phạm vi bao phủ của linh thức.

Trong bí cảnh này, chắc chắn có tác dụng rất lớn.

Sau khi Lâm Tiêu uống một viên đan dược vào bụng, hai viên còn lại được cho vào trong nhẫn trữ vật. Đan dược này chỉ hữu ích khi dùng lần đầu tiên.

Trong mắt hắn lộ ra nhàn nhạt thần quang.

Lúc này, linh thức của hắn không ngừng lan rộng ra bên ngoài.

Ban đầu, nó chỉ có phạm vi mười dặm, nhưng bây giờ nó đã phát triển theo cấp số nhân.

Hai mươi dặm.

Ba mươi dặm.

Bốn mươi dặm.

Mãi cho đến khi linh thức mở rộng đến năm mươi dặm thì mới dừng lại.

“Hiệu quả này cũng quá khoa trương rồi, linh thức mạnh gấp năm lần.” Lâm Tiêu cảm thán nói.

Đương nhiên, nếu như linh thức được thi triển toàn bộ thì độ tỉ mỉ sẽ giảm xuống rất dễ dàng bỏ quên đồ.

Giữ linh thạch trong phạm vi hai mươi dặm là trạng thái tốt nhất.

“Hả!?” Sau khi Lâm Tiêu nhìn xung quanh một vòng, hắn cau mày, khoé miệng nở một nụ cười quyến rũ.

“Tìm được cá lớn rồi!” Thân hình hắn vừa động liền biến mất tại chỗ.

Tại một khe sơn cốc cách vị trí của Lâm Tiêu hơn hai mươi dặm. Nơi này ngập tràn mùi máu tanh, yêu khí và uy thế.

Điều kỳ lạ là không nhìn thấy bóng dáng của một con yêu thú nào cả.

Ở trung tâm của khe sơn cốc này, có hai người đang một trước một sau đuổi nhau.

“Khương Lãng, từ bỏ việc đấu tranh đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao Giao Long Huyết Trì ra, ta niệm tình ta và ngươi là đồng môn, ta sẽ không giết ngươi.” Hàn Thiên Ngạo dễ dàng đuổi theo ở cách phía sau Khương Lãng không xa, cười lạnh nói.

“Hàn Thiên Ngạo, đừng ép buộc người khác, nếu không ta cũng không chắc ta có thể làm ra chuyện gì đâu!” Khương Lãng lại dán một tấm bùa bay nữa lên người mình, tốc độ lại tăng nhanh.

Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.

Tại sao cứ lúc nào hắn vừa tìm được cơ duyên lớn, hắn lại gặp phải tên khó ưa này!

Cơ duyên này là hy vọng trùng tu của hắn, bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.