Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 397



Chương 397

“Tiểu bằng hữu, chúng ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng các ngươi ở trong bí cảnh đã giết vô số đệ tử thiên kiêu của các tông môn chúng ta, kiểu gì cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ.” lão Từ của thánh địa Thái Tuế đứng ra, thấp giọng nói.

Đây là kết quả thương lượng của ba vị đại lão. Thiếu niên trước mặt, thực lực phi phàm. Mà năng lực luyện đan tuyệt đối đạt trên mức luyện đan sư bát phẩm.

Thiên tài yêu nghiệt như vậy, nói không chừng chính là người truyền thừa của một thế lực ẩn cư lớn nào đó, bọn họ thật sự không muốn đắc tội.

Nhưng nghĩ tới những đệ tử thiên kiêu của tông môn nhà mình biến mất một cách kỳ lạ, bọn họ cũng nuốt không trôi cục tức này.

“Hử??? Giết vô số đệ tử thiên kiêu của tông môn các vị ư???” Lâm Tiêu nhướng mày, quay đầu lại nhìn tiểu cô nương bên cạnh.

“Tiểu cô nương, ngươi đã giết bao nhiêu người vậy???”

Can Anh Túc xòe tay ra đếm, không thèm để ý, nói: “Sau khi ngươi vào trong núi lửa, ta thấy đám người kia muốn tiếp cận núi lửa, làm phiền tới ngươi, cho nên đã ra tay xử lý. Chắc khoảng….hai, ba mươi người đó.”

“Ngươi, ngươi nói vớ vẩn! Bọn ta không nói tới đám người đó, mà nói lúc các ngươi tranh đoạt tiên thảo, trong đó tập trung toàn bộ các đệ tử tinh anh của bốn thế lực lớn!” cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm môn tức giận nói.

Cái đám tép riu, lén la lén lút, bị giết ngày hôm nay là cái thá gì chứ. Dù sao cũng không phải người của Huyền Kiếm môn bọn họ.

Những đệ tử thiên kiêu tham gia tranh đoạt tiên thảo kia mới là trọng điểm.

“Xí, đám người đó sống hay chết thì liên quan gì tới ta.” Can Anh Túc bĩu môi, cạn lời, đáp.

“Ngươi….” cường giả Hóa Đỉnh của Huyền Kiếm môn trừng mắt.

Chính vào lúc này, một bóng người bay lên, đứng giữa không trung gần chỗ bọn họ.

“Vãn bối Khương Lãng bái kiến các vị trưởng lão, công chúa Đại Can nói không sai, những người kia quả thực không phải bọn họ giết.”

Lời này vừa nói ra, ba vị cường giả Hóa Đỉnh đều ngẩn ra.

Người đầu tiên phản ứng, đương nhiên là Từ trưởng lão của thánh địa Thái Tuế.

“Khương Lãng, ngươi biết bản thân đang nói gì không! Hai người này…..Ủa? Ngươi, tu vi của ngươi sao lại hồi phục tới Toàn Đan Cảnh rồi vậy???”

Từ trưởng lão vốn định giáo huấn mấy câu, Khương Lãng trước khi bước vào bí cảnh, trạng thái vẫn đang như ‘phế vật’. Chỉ e là cả đời này cho dù có tu luyện lại từ đầu thì cũng chỉ có tư chất bình thường mà thôi.

Nhưng bây giờ, ông ta lại cảm nhận rõ ràng sinh cơ dồi dào và tiềm lực vô cùng mạnh mẽ trên người đối phương.

Chuyện…chuyện này là sao vậy?

Lẽ nào Khương Lãng đoạt được cơ duyên to lớn gì ở trong bí cảnh Tử Vân sao?

“Từ trưởng lão, ta có thể trò chuyện riêng với ngài một lát không.” Khương Lãng nói nhỏ.

“Được!” Từ trưởng lão của thánh địa Thái Tuế đồng ý, rồi đi tới bên cạnh Khương Lãng.

Hai người bắt đầu truyền âm nói chuyện.

Cũng không biết Khương Lãng nói gì, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Từ trưởng lão càng ngày càng kinh hãi, càng ngày càng chấn động


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.