Chương 537
“A!! Chết tiệt! Phệ Hồn đỉnh của lão phu… Phệ Hồn đỉnh của lão phu đã bị người khác đoạt mất rồi, sao có thể như vậy chứ!”
“Vị trí là Đông Vực? Nhưng, nhưng các thần tộc trong Đông Vực đều đã diệt vong từ vạn năm trước, như vậy. . . Như vậy, làm sao có người có thể giải trừ cấm chế của lão phu, xóa đi thần thức ấn ký?” .”
“Chẳng lẽ… có người phá vỡ rồi… không không không, tuyệt đối không thể nào!…”
Bóng người này giống như bị điên, như điên.
“Tộc trưởng, tới chỗ lão phu một chuyến!”
“Nhanh lên, ngay bây giờ!” Giọng nói của ông ta uy nghiêm trầm tĩnh, mang theo một chút gấp gáp, truyền khắp thần tộc bộ lạc.
Ở Đông Vực, Kiếm Ma tông.
Một quầng sáng màu tím đậm dần hình thành trên bầu trời.
Khi kích thước của quầng sáng đạt khoảng hai mét thì nó dừng lại hoàn toàn.
Xong rồi!
Đây là một điểm khác biệt so với quầng sáng được sinh ra bởi hiến tế U Minh Hoả Diễm lần trước.
Quầng sáng triệu hoán lần trước cao hàng trăm trượng. Nếu so sánh thì quầng sáng màu tím lần này chỉ giống như một người em trong những người em. Nhưng kích thước không quyết định tất cả.
Kỹ năng mới là… ôi… Đôi khi, sự cô đặc mới là tinh hoa.
Giống như quầng sáng màu tím này, chỉ riêng từng đợt uy áp từ trong đó truyền ra đã khiến lông vũ của chu tước bên cạnh dựng đứng lên như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
Cũng không biết lần này sẽ có thứ gì từ bên trong xông ra.
“Tiểu chu tước, ngươi cảm thấy thế nào?” Lâm Tiêu tò mò hỏi.
“Tôn thượng đại nhân, không có. Chỉ là… chỉ là chỉ cảm thấy hình như bên trong tràn ngập sự kỳ quái và nguy hiểm.”Chu tước e dè nhìn về quầng sáng màu tím.
Nó cũng không biết đó là gì, cũng không biết tôn thượng đại nhân làm thế nào để tạo ra nó nhưng nó biết rằng có nhiều điều bản thân không nên hỏi. Chuyện gì có thể nói, sớm muộn gì tôn thượng đại nhân cũng sẽ nói với nó thôi.
Đợi qua một nén nhang, quầng sáng màu tím vẫn không có động tĩnh gì và cũng không có thứ gì từ trong đó thoát ra.
Lâm Tiêu cau mày lại.
Nếu không phải luồng uy áp mạnh mẽ đó liên tục vận chuyển ra ngoài thì hắn đã cảm thấy có phải lần hiến tế này đã thất bại rồi không.
Đây là tình huống gì vậy? Hắn cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Lẽ nào phương thức mở của bản thân sai rồi sao?
Vầng hào quang xuất hiện sau khi hiến tế trước đó, sau khi chu tước được triệu hoán thì lại nhanh chóng tự động biến mất.
Thời gian tồn tại không đến một phút. Bây giờ đã mười lăm phút trôi qua, vầng sáng vẫn được duy trì.
Chẳng lẽ là…… Lâm Tiêu nghĩ đến một khả năng.
Sau khi do dự vài giây, hắn nghiến răng nghiến lợi đi về phía vầng sáng màu tím ở phía trước.
Nếu không thể ra, rất có khả năng là đang đi vào…!
Đây là hiến tế một kiện chân linh đạo khí, tuyệt đối đừng khiến hắn thất vọng.
“Tôn thượng đại nhân, ngài, ngài đây là…? Ta, để ta, ta vì ngài mà đánh trận đầu.”