Chương 543
Đợi tới khi toàn bộ Ý Cảnh đều đạt tiêu chuẩn thì người cũng về chầu ông bà ông vải rồi, sao hắn còn dám có suy nghĩ lạ đời, muốn toàn bộ Ý Cảnh hóa Lĩnh Vực chứ.
Sau khi Hỏa Chi Ý Cảnh của Lâm Tiêu đạt tới viên mãn.
Hắn liền cảm nhận được đốm Hoàng Hồng Dương Hỏa trước mặt đối với hắn hình như đã sinh ra chút hảo cảm.
Đây là một tin tức tốt.
Lâm Tiêu thử tiến về phía trước vài bước, nhưng nhiệt độ cao khủng khiếp như muốn chui qua từng lỗ chân lông trên người hắn mà tiến vào, đốt cháy tất cả.
Nếu như bây giờ cưỡng chế tiến lên thu phục, chắc là chỉ có thất bại mà thôi.
Đây là ngọn lửa đứng thứ hai trên bảng dị hỏa trong thiên địa đó, đương nhiên là không dễ dàng như vậy.
“Này nhóc con, ngươi ở trong này chắc là cảm thấy cô đơn lắm nhỉ. Ta có thể đưa ngươi ra ngoài, ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói.
Hoàng Hồng Dương Hỏa lắc lư đốm lửa, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Mới sinh linh trí, có thể suy nghĩ.
Điểm này Lâm Tiêu không hề nghi ngờ.
Kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.
Nhìn đốm lửa bay sang trái, lại bay sang phải, giống như đang do dự điều gì đó.
Nửa tiếng trôi qua, Lâm Tiêu cũng không nhận được bất cứ biểu thị gì từ nó.
“Chắc ngươi có thể cảm nhận được, sự thân thiết và sức mạnh của ta đối với lửa là vô cùng mạnh mẽ. Kẻ như ta ở trong nhân loại, căn bản là không còn ai đâu.”
“Hơn nữa, ngươi đi theo ta, ta còn có thể tìm cho người vài người bạn, tới lúc đó, người sẽ không còn cô đơn nữa đâu.”
“Thế nào, chắc ngươi chưa từng cảm nhận được có bạn bè là như nào nhỉ, cho dù không trở thành bạn bè, ta còn có thể khiến những ngọn lửa khác tới làm tiểu đệ của ngươi. Tiểu đệ là gì, là tới lúc nào đó ngươi muốn bọn chúng làm gì, bọn chúng sẽ đều phải nghe lời ngươi….”
Lâm Tiêu nghĩ mọi cách dỗ dành như dỗ trẻ con.
Khỏi phải nói, hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Hoàng Hồng Dương Hỏa phừng phực, phừng phực, lúc biến to, lúc biến nhỏ.
Ầm ầm phóng ra cơn biển lửa, hết lớp này đến lớp khác, nhiệt độ ngày càng cao.
Xem chừng, là cảm giác động lòng rồi.
Nhưng Hoàng Hồng Dương Hỏa vẫn chưa bước nốt bước cuối cùng.
Khóe miệng Lâm Tiêu cong lên.
Chuyện nhỏ như con thỏ, ông đây đường đường là người sống qua hai kiếp người, còn không trị được một tên nhóc mới sinh linh trí như ngươi hay sao.
Sau đó, Lâm Tiêu giả bộ tỏ vẻ thất vọng, nhụt chí, gục đầu từ bỏ.
Hắn thở dài một hơi, sau đó tự lẩm bẩm với mình: “Thôi vậy, thôi vậy, nếu ngươi không muốn đi theo ta thì thôi. Vốn định đưa ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn vạn vật trên thế gian, tìm kiếm những dị hỏa trong thiên địa khác. Xem ra, chỉ đành tìm dị hỏa khác thôi!”
Nói xong, Lâm Tiêu quay đầu bước đi, không ngoảnh đầu lại.
Đồng thời, trong lòng đang thầm đếm số.
Ba