Chương 557
Đây, đây là tên nhãi thần kinh, điên rồi à! Chả nhẽ hắn nghĩ lão Đằng đến cuối cùng sẽ lương tay thu chiêu lại sao?
Ầm!
Chữ ‘Văn’ mạnh mẽ lao vào Lâm Tiêu, toàn độ nơi hắn đứng đều rung lên ầm ầm. Một số Nho gia không đủ mạnh đều bị bắn bay ra ngoài.
Nhưng khi họ quay lại nhìn vào chỗ người thiếu niên kia vừa đứng thì ai nấy đều há mồm đến mức muốn rớt cả cằm xuống đất, da đầu tê tái.
Kia, người thanh niên kia không có chút thương tích, thân hình chỉ lùi về phía sau……1 bước. Chỉ một bước mà thôi.
Không thể nào!! Sao có thể thế được!
Lão Đằng đánh ra một chiêu công kích mạnh tới vậy, thế nhưng chỉ đánh người thiếu niên này lùi lại một bước.
Đây…..đây….rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lão Đằng cười một tiếng, ông ấy cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.
“Không hổ là người đứng đầu bảng Chân Long, Lâm Tiêu tiểu hữu. Ngươi lợi hại hơn so với tưởng tượng của lão phu.” Trong ánh mắt của lão Đằng có một tia thưởng thức.
Nghe thấy vậy Lâm Tiêu hơi nhíu mày có chút nghi ngờ. Hắn dám khẳng định bản thân chưa bao giờ gặp lão Đằng này, đây là lần đầu tiên giáp mặt. Vậy tại sao ông ta gọi tên hắn thuận miệng tới vậy?
Chả nhẽ ông ta đã nghe thông tin về hắn?
Lâm Tiêu nhìn sang tiểu nha đầu kia, chỉ thấy vẻ mặt nàng ta có vẻ hoang mang lại có chút ngạc nhiên.
Xem ra không phải tiểu nha đầu này rồi.
Những người xung quanh nghe thấy lão Đằng nói vậy thì bỗng nhiên thay đổi cái nhìn về Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu? Đứng đầu bảng Chân Long? Người tu luyện ba ý cảnh?
Luyện đan sư cấp 9? Hội trưởng công hội luyện đan bây giờ?
Chính là yêu nghiệt trong tu luyện, thiên phú của trưởng công chúa nhà họ đã cực kỳ đáng sợ rồi, vậy mà Lâm Tiêu hơn trưởng công chúa nhà họ tới bao nhiêu lần.
Hoá ra là hắn, thảo nào lại điên cuồng tới vậy!
Sao hắn lại tới vương triều Đại Can vậy?
Sau khi biết thân phận của Lâm Tiêu, sự coi thường trong mắt của bọn họ đều tan biến. Trưởng công chúa điện hạ xếp thứ 2 bảng Chân long đã là vinh hạnh cho cả vương triều bọn họ rồi.
Ngay cả Thiên Địa Văn Cung cũng được hưởng lợi. Phải biết phần thưởng của bảng Chân Long cực kỳ hậu hĩnh.
“Tiểu hữu, Nho đạo không phải dùng để đánh nhau. Trảm yêu trừ ma, lấy đức trị nhân, hoá giải oan nghiệp, truyền thụ đạo lý, đây mới chính là ý nghĩa của nó.” Lão Đằng cười giải thích.
“Ài! Thật đáng tiếc.”
Sau một hồi suy nghĩ Lâm Tiêu đột thiên thốt ra một câu khó hiểu.
“Tiểu hữu đáng tiếc cái gì?” Lão Đằng hỏi.
Lâm Tiêu nhìn lão Đằng, sau đó lại nhìn sang Thiên Địa Văn cung, hắn lại nhìn những Nho gia đứng xung quanh rồi mới mở miệng nói.
“Nếu ta sớm đến vương triều Đại Can, với võ đạo, ta cảm thấy Nho đạo càng hợp với bản thân ta hơn.” Lâm Tiêu cười cười.
Cái gì!!! Tên Lâm Tiêu này cũng điên quá rồi.
Cứ tưởng lúc nãy Lâm Tiêu nói mấy lời kia đã là lỗ mang lắm rồi, hoá ra mọi người xem nhẹ hắn rồi.