Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 716: Vậy mà chặn được?



Cơ thể hắn bủn rủn mất hết sức lực, sắp ngã nhào ra đất.

Không ngờ đằng sau còn có một cơ thể mềm mại ôm hắn vào lòng.

“Đại Tiêu Tiêu, dáng vẻ ngươi liều mạng, tuy là rất chật vật, nhưng vẫn khá là cảm động đó nha ~~~”

Can Anh Túc cúi đầu, dùng đôi mắt to tròn blink blink nhìn hắn, khi nói còn kèm chút giọng điệu trêu chọc.

Mà Lâm Tiêu nằm trong lòng đối phương, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, ngay cả sức mở miệng cũng không có.

Hắn bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc cho đã cái nư thôi.

“Ta muốn ngủ...” Lâm Tiêu mệt mỏi nói với tiểu cô nương.

Hắn chỉ mới nói có ba chữ, hai người đã cảm thấy khí tức khủng bố quen thuộc trói buộc lại.

Chốc lát sau, sắc mặt của Lâm Tiêu và Can Anh Túc đồng loạt cứng lại.

Đó là Bất Tử Cốc Đại Đế.

Lão ta, lão ta vậy mà vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu ư?

“Thằng tép riu kia, bản đế đúng là xem thường ngươi rồi, quá xem thường ngươi rồi. Thứ như ngươi, nếu để cho sống thêm trăm năm nữa, nói không chừng ngươi có thể bước lên đế lộ đấy....”

Bất Tử Cốc Đại Đế dường như trong nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, thân hình từ từ bay lên không trung, ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, chứa sát ý cuồn cuộn.

“Không thể không nói, ngươi là kẻ yêu nghiệt nhất trong tất cả những kẻ mà bản đế từng gặp. Nhưng đáng tiếc, chính vì như vậy, bản đế bất luận phải trả cái giá nào cũng phải dồn ngươi tới chỗ chết mới thôi.”

“Tạm biệt nhé!”

Toàn thân Bất Tử Cốc Đại Đế bạo phát ra sức mạnh đen tối khủng khiếp.

Tiếp đó, giữa trời đất rơi xuống từng tia quy tắc chi lực, hóa thành từng tia sáng đánh về phía Lâm Tiêu và Can Anh Túc.

Trông thấy một đòn đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lâm Tiêu và Can Anh Túc run rẩy.

Một đòn này, tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với hoàng tuyền chi lực trước đó.

Trong đầu hai người đều nảy ra một ý nghĩ.

Đòn này mới thực sự là thần thông mạnh nhất, là lá bài tẩy của Đại Đế đúng không.

Trong mắt Lâm Tiêu lộ ra vài phần bất lực.

Xong rồi!

Người ngờ một Đại Đế không thể phát huy toàn bộ thực lực mà lại khó xử lí đến vậy.

Là hắn quá yếu rồi, nếu mạnh hơn một chút là được rồi.

“Lâm Tiêu, ngươi nhớ ngày này năm sau phải tới thắp hương cho ta đấy nhé!!!” Giọng nói của Can Anh Túc đột ngột vang lên.

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy bản thân mình bị người ta quăng đi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn mở trừng mắt.

++!

Tình tiết này sao quen thế nhỉ.

Cái cô ngốc này, lại muốn làm chuyện ngốc nghếch gì nữa đây.

“Tiểu hỏa!!! Nhốt nàng ta vào trong!” Lâm Tiêu lập tức dùng thần thức truyền âm cho tiểu hỏa bên dưới.

“Tuân lệnh, chủ nhân!!”

Tiểu hỏa vẫn tương đối gắng sức.

Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức phóng ra một lực hút mạnh mẽ, hút Can Anh Túc đang chuẩn bị đỡ đòn của Đại Đế kia vào trong lò luyện đan.

“Lâm Tiêu, ngươi đang làm gì vậy! Ngươi mau thả ta ra!!!” Can Anh Túc bỗng chốc nóng nảy, tức giận nói.

Lúc này, đòn mạnh nhất của Bất Tử Cốc Đại Đế cũng đã tới rồi.

Lâm Tiêu nhún vai, ánh mắt bình tĩnh, đứng thẳng người.

Đòn này, cứ để hắn tự mình hứng chịu đi.

Tiểu cô nương, đợi ngươi trở nên mạnh mẽ, thành Đế rồi thì giúp ta báo thù nhé.

Nhưng sau đó,

Ngay lúc này,

Trong cơ thể Lâm Tiêu chợt truyền tới một tiếng giận dỗi yêu kiều.

“Hừ!!! ~~”

Vào lúc đó, một tòa tháp bạch kim lưu ly chín tầng bao bọc Lâm Tiêu và Can Anh Túc vào bên trong.

“Là Chân Long Tháp!” Lâm Tiêu kinh hỷ.

Hắn suýt quên mất tên gia hoả này, bình thường hắn chỉ dùng Chân Long Tháp để hỗ trợ và bắt người, rất ít khi dùng để phòng ngự. Ai có thể nghĩ rằng sẽ có lúc hắn phải giao tranh với cường giả Đại Đế.

Lâm Tiêu dám tự tin nói với rất cả mọi người dù là Bán Đế, kể cả có là cường giả Bán Đế mạnh nhất hắn cũng có thể đánh ngang hàng. Nhưng đây là cường giả Đại Đế, là do hắn đã quá nông cạn rồi.

Với thực lực của hắn, vẫn chưa thể so sánh với cường giả Đại Đế thật sự. Khoảnh khắc Chân Long Tháp bao trùm lấy Lâm Tiêu và Can Anh Túc thì chiêu công kích của cường giả Đại Đế Bất Tử cốc cũng bay tới.

Ầm!!

Sức mạnh bộc phát ầm ầm bạo nộ ra tứ phía, sông núi như đứt đoạn, rừng cây bị thổi bạt về sau. Chân Long Tháp rung chuyển dữ dội tỏa ra ánh sáng vàng chói. Cuối cùng cũng chặn được chiêu.

“Trâu bò, Chân Long Tháp! Không hổ là ngươi, so với tiểu hoả thì đáng tin hơn nhiều!” Lâm Tiêu thấy thế thì khen ngợi một câu.

Tiểu hoả: “……”

Chủ nhân, cho nên tình yêu cũng có thể chuyển hướng sao?

Sau khi nghe được lời khen Chân Long Tháp sau một hồi rung chuyển mới trả lời.

“Đối thủ có chút mạnh, mau chạy thôi, chạy ngay thôi.”

Lâm Tiêu sững sờ, mặt có vẻ quái dị, hắn còn tưởng có Chân Long Tháp ở đây thì có thể chặn được chiêu công kích của đối phương. Xem ra vẫn phải chạy thôi, nhưng với tình hình hiện tại thì chạy thế nào?

Kể cả có chạy được thì hắn cũng chạy thoát được một cường giả Đại Đế sao?

Lúc Chân Long Tháp chặn được một chiêu kia và Lâm Tiêu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thì trong lòng Đại Đế Bất Diệt cốc cũng đang cuộn trào sóng ngầm.

Vậy mà chặn được? sao có thể như thế chứ.

Đòn đánh này của hắn gần như đã đạt tới tám phần công lực ở thời kỳ đỉnh cao, vậy mà có thể chặn được. Con kiến hôi này lại có pháp bảo kiểu này để phòng ngự sao?

Cũng không đúng, pháp bảo này có thể chặn được một đòn công kích của hắn nhưng cũng không phải dễ dàng. Mà….đợi chút….cái khí tức này, cảm giác……

Đại Đế Bất Diệt cốc chợt mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào tòa tháp trắng trước mặt. Nhìn từ đầu tới chân rồi lại từ chân lên đầu.

“Không, không thể nào, không có khả năng, sao nó lại xuất hiện được. Nó đã bị huỷ diệt trong dòng chảy lịch sử từ lâu rồi, không một ai có thể tìm được nó……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.