*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trận chiến mà đại quân yêu ma đặc biệt lớn tấn công vào mười năm trước, có hai yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh tới, bọn chúng tấn công Hoa Hạ từ hai phía.”
“Trong đó có một phía là do mẹ và cha con trấn giữ, một phía còn lại chính là do bác cả của con dẫn người tới trấn thủ.”
“Khi đó mẹ và cha con nhanh chóng liên thủ giải quyết con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh ở bên này, rồi vội vàng chuẩn bị chạy tới chi viện cho bác cả của con, thì bên đó truyền tin tới.”
“Nói là tuy bác cả bị trọng thương, nhưng lại đánh lui đại quân yêu ma, đồng thời giết chết con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh kia. Lúc đó mẹ đã kinh hãi rất lâu, chỉ khi đối mặt với kẻ địch mạnh như loại yêu ma này mới biết sự đáng sợ của đối phương.”
“Mười năm trước, bác cả con đã có năng lực giết yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh, bây giờ thì chắc chắn là càng không phải nói rồi.”
Trên khuôn mặt mẹ hoàn toàn không có sự lo lắng, càng không có ý định đi giúp đỡ.
Lâm Tiêu gật đầu, vậy sao lúc nãy bác cả còn tỏ vẻ như không đánh lại được vậy?
Lẽ nào là...
Lâm Tiêu nghĩ tới điều gì đó.
Ở một nơi khác, tại chiến trường bên dưới.
“Khà khà khà, chiến thần Hoa Hạ đúng không, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, chọn xem bản thân ngươi muốn chết theo cách nào đi!” Yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh kia từng bước tiến gần tới bên bác cả, sắc mặt càng lúc càng trở nên dữ tợn.
Bác cả sau khi thấy yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh bước vào phạm vi cách mình một trăm mét, cuối cùng cũng thở phào một hơi, cười lớn.
“Hahaha! Yêu ma à, mày tuy là có trí khôn nhưng tiếc là không cao! Câu này phải là tao hỏi mày mới đúng, mày muốn lựa chọn chết như thế nào không???” Bác cả cười, nói.
Tiếng cười và sự thay đổi đột ngột này khiến cho yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh đa nghi kia chợt dừng bước.
Đây rõ ràng là kẻ không còn hi vọng gì nữa rồi, tại sao lại đột nhiên cười chứ?
Là bẫy sao?
Hay là có mai phục?
Yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh dùng linh thức nhanh chóng rà soát xung quanh một lượt, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ dị thường gì.
“Đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy thoát sao?” Yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh âm trầm hỏi.
“Tỏ ra nguy hiểm ấy hả? Chạy ư? Tao vất vả diễn lắm mới dụ được mày ra, chạy là chạy thế nào được!”
Một tia sáng lóe lên trong mắt bác cả, sau đó trầm giọng hô lên.
“Lĩnh vực, khởi!!!”
Bỗng chốc, một chùm ánh sáng xám đậm từ trên người bác cả xông thẳng lên trời, rồi nhanh chóng hóa thành một bức màn chắn hình vòm cung, bao phủ lấy bản thân và toàn bộ yêu ma trong vòng trăm mét, bao gồm cả yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh này bên trong.
Điều đáng nói ở đây là.
Trước đó ông vung ra một đao, bị đánh ngược ra xa chừng mấy chục mét, khoảng cách bay ra vừa vặn khiến cho màn chắn hình vòm cung kia né khỏi các chiến sĩ Hoa Hạ.
“Chuyện, chuyện gì thế này, rút!!!”
Con yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh này bản tính đa nghi, lập tức xông về phía màn chắn phía sau lưng. Hòng đánh vỡ màn chắn, rời khỏi phạm vi kỳ quái này rồi tính tiếp.
Coong!!!
Tiếng va chạm vang lên, trực tiếp ngăn cản yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh này lại.
“Lĩnh vực? Đây là lĩnh vực hóa chi lực sao? Không, không thể nào!!! Người mới chỉ là Toàn Đan Cảnh hậu kỳ, ý cảnh Đao Ý mới có tới bậc tám, căn bản không thể thi triển ra Lĩnh Vực Chi Lực được!!” Yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh không thể tin nổi, hét lên.
“À, cái thứ ý cảnh ấy hả, thế mày nói thử xem liệu có người nào có tới hai loại ý cảnh không?” Bác cả cười đáp.
Đối phương đã tiến vào phạm vi lĩnh vực của ông, vậy thì kết quả cũng đã xác định được tám chín phần rồi. Ông trò chuyện với nó đôi ba câu cũng được.
“Hai loại ý cảnh song song?” Yêu ma Hóa Đỉnh Cảnh trợn chừng mắt. Ánh mắt càng thêm ngạc nhiên.
Hai loại ý cảnh, nó đương nhiên là biết tới việc có thể có hai loại ý cảnh song song.
Nhưng tại vùng đất nghèo nàn linh khí này, hai loại ý cảnh song song thì lại càng vô dụng!
Hoàn toàn không thể phát triển lên.
Nhưng sau đó, nó nhìn thấy trên đầu chiến thần Hoa Hạ có một chữ màu xám, ngưng tụ từ Ý Cảnh Chi Lực.
“Tai!”
Lúc này, bác cả cũng không định phí lời thêm nữa.
“Tao đã nói rồi, cho mày chọn lấy một cách chết. Nếu mày đã không chọn thì chết ngẫu nhiên nhé.”
Nói xong, hai tay bác cả làm ra một cái pháp quyết kỳ quái.
“Đại tai nan thuật, giết!!”
Vào lúc này, tám phần Khí Huyết Chi Lực và linh lực trên người ông đều chuyển hóa thành từng luồng khí lưu màu xám, tràn ra ngoài.