Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 756



Khi Lâm Tiêu xông vào phòng của mình chỉ nhìn thấy Can Anh Túc đang ngồi trước máy tính, tay điều khiển chuột không ngừng ấn trên màn hình. Điều này làm cho tim Lâm Tiêu đập loạn xạ. Mặc dù địa cầu, Hoa Hạ đã có những thay đổi kinh thiên, nhưng mạng lưới điện và cả internet đã được khôi phục lại sau này thảm hoạ kia.

Nguy rồi! nha đầu này là người của thế giới huyền huyễn, sao lại biết dùng máy tính?

Cái máy tính này đã theo hắn gần 10 năm, đồ lưu ở bên trong toàn là thứ cho các nam sinh. Được liệt vào loại người không phận sự miễn động vào. Hơn nữa cái máy này lại đặt trong phòng hắn nên hắn cũng không cài mật mã.

Lúc Lâm Tiêu định lao tới cướp lại thì hắn mới phát hiện, hoá ra nha đầu này đang chơi trò dò mìn.

Hờ! nhìn thấy thế Lâm Tiêu mới thở phào được một hơi.

Hắn đã bảo mà! Mặc dù đã dùng thần thức phổ biến cho Can Anh Túc về ngôn ngữ và hệ thống ở Hoa Hạ. Nhưng máy tính đối với người của thế giới huyền huyễn, vẫn là một thứ hoàn toàn xa lạ, kể cả nha đầu này có thông minh cũng chưa thể thích nghi nhanh tới vậy.

Chơi mấy trò này cũng coi như hợp lý.

“Nha đầu, mẹ tôi dạy cô dùng máy tính?” Lâm Tiêu ngồi xuống giường bên cạnh hỏi.

Nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình vẫn y nguyên như trong ký ức làm cho lòng hắn không khỏi cảm động. Phòng vẫn như cũ chỉ là chủ nhân đã không còn như xưa.

Can Anh Túc từ sớm đã biết Lâm Tiêu về, cô ấy cũng không quay đầu lại chỉ tập trung nhìn vào trò dò mìn trên màn hình, không ngừng gật đầu.

“Đúng thế! Cô thấy tôi rảnh rỗi nên dạy tôi chơi máy tính và một số trò chơi đơn giản khác. Thứ này cũng hay thật, nếu ở Huyền Thiên giới mà có thì thật tốt, lúc nhàm chán có thể giết thời gian.” Can Anh Túc tỏ vẻ hài lòng.

“Đương nhiên rồi, trước khi thời kỳ đen tối tới, dù làm việc hay vui chơi đều dựa vào đồ này.” Lâm Tiêu nói.

“Được rồi không chơi nữa, chơi mệt quá.” Can Anh Túc bỏ chuột xuống đứng dậy.

“Tôi ngửi thấy mùi thức ăn cô làm, thơm thật đấy. Là một mùi thơm mà trước giờ chưa được ngửi, tôi đi ăn cơm đây!~~~”

Nói xong câu này thì Can Anh Túc cúi đầu đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Lâm Tiêu mặt mũi ngơ ngác ở trong phòng.

Cả quá trình hai người gần như không nhìn vào mặt nhau lấy một lần. Nha đầu này sao lại như có tật giật mình vậy, Lâm Tiêu đứng lẩm bẩm sau lưng Can Anh Túc.

Lâm Tiêu ngồi trước máy tính chuẩn bị cảm nhận cuộc sống của mười mấy năm trước. Không thể không nói mẹ hắn dùng linh lực bảo vệ căn phòng này thật là một quyết định đúng đắn.

Chiếc máy tính này khẳng định đã lỗi thời nhưng không ngờ tới vẫn hoạt động bình thường, lại còn có thể chơi dò mìn.

Hả? đây là……?

Lâm Tiêu nhìn thấy biểu tượng thu nhỏ ở góc dưới màn hình máy tính, đó là biểu tượng video đang trình chiếu. Là kiểu hiển thị xảy ra khi bạn vừa mở video lên nhưng lập tức tắt đi.

Mặc dù đã đóng trình phát video nhưng biểu tượng ở góc màn hình vẫn chưa thoát ra hoàn toàn. Lâm Tiêu trợn tròn cả mắt, chớp mắt nhanh thêm mấy cái nữa mau chóng dùng chuột kích vào biểu tượng.

Một giây sau trình phát video lại được mở to toàn màn hình, một khung cảnh cực kỳ không phù hợp với trẻ em đang được tạm dừng. Bàn tay cầm chuột của Lâm Tiêu hơi run lên, sau đó hắn nhìn sang danh sách các trình đã phát. Mắt Lâm Tiêu lại càng trợn lớn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.