*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tiêu nghe thấy đáp án của bọn họ sắc mặt tự nhiên trầm xuống, thấp giọng nói: “Nhưng tôi đã từng nhìn thấy những sự tồn tại mạnh hơn tôi gấp 10 lần, 100 lần. Khi đối đầu với những thứ đó, tôi căn bản còn chả đánh lại được.”
“Tôi biết mọi người không dám tin, nhưng đây là sự thật.”
“Địa cầu bây giờ mới chỉ như một mầm non, vẫn còn ở trạng thái bị thăm dò. Ngộ tính và độ trưởng thành cả các bạn có thể cao hơn những người khác. Nhưng không cần biết bạn ở vị trí cao hay thấp, cách duy nhất để các bạn vượt qua người khác chính là phải nỗ lực hết mình.”
“Có một vài việc, đợi sau khi mọi người đạt tới cấp độ cao, tự nhiên sẽ hiểu rõ không cần tôi nói nhiều.”
“Bây giờ, bắt đầu khảo nghiệm ý cảnh của các bạn. Tôi sẽ chọn ra người thích hợp để tiến hành bồi dưỡng riêng.”
Nói xong Lâm Tiêu giơ tay phải lên, chín chín tám mốt lá cờ trận xuất hiện, bay lên trên trời phía trên quảng trường. Sau đó 10 viên đá trận cũng xuất hiện theo thứ tự quy tắc nhất định.
Hai tay Lâm Tiêu kết ấn, hướng về cờ trận và đá trận niệm trận văn. Trận văn đan xen với nhau bắt đầu tạo thành trận pháp.
Động tác này của thiếu các chủ làm cho học viên Lăng Tiêu các lùi về sau vài bước, bọn họ tưởng thiếu các chủ lại thi triển ý cảnh gì nữa. Còn may là sau khi nhìn thấy thì mới biết thiếu các chủ đang tạo trận pháp.
“Mỗi lần vào 50 người, người đi vào sẽ để tay lên đá trận 10 giây.”
“Trận pháp này sẽ thức tỉnh ý cảnh trong người các bạn.” Lâm Tiêu giải thích quy tắc khảo nghiệm.
Tôi tên là Từ Hâm.
Từ ngày đầu tiên tôi sinh ra đời, cái thế giới này đã bị yêu ma tà vật chiếm lĩnh rồi.
ban đầu, tôi cũng như bao đứa trẻ khác, không hiểu rõ nguy hiểm, nhìn gương mặt cha mẹ nhíu chặt lông mày, tôi vẫn cứ vui vẻ chơi đùa.
Nhưng khi tôi sáu tuổi, biến cố xảy ra.
Bên tai tôi vang lên tiếng còi cảnh báo, vô số yêu ma tấn công vào toàn bộ tiểu khu của chúng tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quái vật đáng sợ đến vậy.
Bọn chúng trông rất xấu xí, rất hung dữ, đôi mắt thì đỏ ngầu.
Tôi sợ đến cứng người, cha tôi thì lại không sợ, ông bế tôi lên rồi điên cuồng chạy trốn.
Nhưng đám yêu ma đột nhiên xuất hiện quá nhiều.
Tôi tận mắt trông thấy những đứa trẻ đã từng cùng nhau chơi đùa ở xung quanh, bị từng con yêu ma nhào tới rồi ngoạm một miếng nuốt chửng.
Quái vật yêu ma đó ăn cực kỳ nhanh, gần như chỉ mất ba giây để ăn thịt người bạn đó.
Tôi cảm thấy đám quái vật này thích ăn trẻ con hơn là ăn người lớn.
Lúc tôi vừa tỉnh táo lại từ cơn kinh hoàng, một con yêu ma màu đen cực lớn, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tiếp đó, quái vật yêu ma kia vứt bỏ đoạn chân máu me đầm đìa trên tay đi, rồi bắt đầu nhào về phía tôi.
Tôi sợ hãi, bảo cha tôi mau chạy đi, chạy nhanh lên.