Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 863



“Ngươi, ngươi làm sao để chứng minh những lời ngươi nói ban nãy, chỉ cần ngươi chứng minh được, bản công chúa sẽ trả lời thêm vài câu hỏi của ngươi!!” cô bé Anh Túc quật cường nói.

Trong lòng cô bé thật ra đã có chút dao động, nhưng vẫn không thể tin tưởng trăm phần trăm được.

“Chứng minh???” Lâm Tiêu lẩm bẩm một tiếng.

Sau khi suy nghĩ một hồi, liền lên tiếng.

“Khụ khụ, muội kéo áo ra, nhìn xem ở vị trí tim, có phải là...có một nốt ruồi.”

Lâm Tiêu chỉ vào vị trí tim của mình và nói.

Tiểu Can Anh Túc nghe thấy lời này thì khẽ cau đôi lông mày nhỏ lại. Vết bớt trên người nàng? Cái này đến nàng còn chả để ý.

Từ lúc nàng biết nhận thức tới giờ cô cô Văn Văn của nàng là người dạy nàng lễ nghi. Cô cô cũng từng nhắc cơ thể của nữ nhân ngoài người yêu mình sau này, không thể để bất cứ ai nhìn thấy.

Mặc dù nàng ta ngỗ nghịch, nhưng những điều này đương nhiên nàng vẫn công nhận. Nàng đưa mắt nhìn ra bức tường phía xa, tiểu Anh Túc đang chuẩn bị vén y phục lên để kiểm tra.

“Đợi chút.”

Lâm Tiêu hét lên một câu, sau đó đứng chặn trước mặt nàng ấy, rồi từ từ quay lưng lại với nàng.

“Ta giúp ngươi che, ngươi tiếp tục đi.” Hắn nói.

Tiểu Anh Túc nhìn bóng lưng trước mặt, lòng khẽ động một cái. Cách nhau gần như vậy? hơn nữa hắn không phòng bị nàng sao. Vậy có ra tay không nhỉ, lúc nãy bị đánh thảm như vậy, chả nhẽ hoàn toàn phục hắn rồi?

Sau hai giây do dự.

Hừ!! Tiểu Anh Túc hừ lạnh một tiếng: “Biết rồi!”

Không biết tại sao nhưng cảm giác được người khác giao toàn bộ sự tin tưởng cho mình, đây cũng là lần đầu nàng cảm thấy, lần đầu gặp được cảnh này. Đúng là có chút kỳ diệu, lại có chút cảm giác vui vẻ.

Sau khi mau chóng vén y phục lên nhìn Tiểu Anh Túc trợn mắt mất một lúc. Có!! Vậy mà có thật!

Đúng y hệt tên tiểu tử trước mặt nói, trên người nàng ta đúng chỗ đó có một cái bớt, một cái bớt vô cùng nhỏ. Nhưng vị trí của vết bớt này, trừ khi phải cởi hết đồ ra nếu không không thể nhìn thấy.

Chả nhẽ sau này bản thân mình thật sự làm bạn với tên tiểu tử này? Nàng có thể có bạn bè sao?

Hơn nữa…theo như lời cô cô nói, người có thể nhìn thấy cơ thể mình, sợ rằng đối với bản thân không phải là kiểu bạn bình thường.

“Ngươi tên là Lâm Tiêu đúng không? Ta muốn biết, tại sao ngươi biết sự tồn tại của vết bớt này?” Tiểu Anh Túc tò mò hỏi.

“Khụ…lúc cùng ngươi vượt qua lôi kiếp kỳ Hoá Đỉnh, quần áo bị rách, ta không cố ý nhìn đây, thực ra cũng chỉ là vô tình, là vô tình thấy thôi.” Lâm Tiêu vội vã giải thích.

“Thật sao!” Tiểu Anh Túc bước lên vài bước, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn chằm chằm.

“Đương nhiên rồi, ta không phải là loại người tranh thủ thời cơ.” Lâm Tiêu danh chính ngôn thuận.

“Vậy……ta sau này lớn lên xinh đẹp không?” Tiểu Anh Túc lại hỏi.

Lâm Tiêu nghe thấy câu hỏi không khỏi nhìn nàng thêm hai cái rồi mới trả lời: “So với người bình thường thì đẹp hơn một chút.”

“Chỉ có một chút……thôi sao?” Tiểu Anh Túc bộ dạng thất vọng.

“Nếu không thì sao? Được rồi, ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi, sau đây nên đến ngươi trả lời câu hỏi của ta.” Lâm Tiêu chuyển chủ đề.

Thiếu chút nữa là bị tiểu nha đầu này dắt mũi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.