Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 864: Đúng là thần mà



“Được rồi được rồi! ngươi hỏi đi, chỉ cần là thứ ta có thể trả lời, ta nhất định trả lời ngươi.” Tiểu Anh Túc chớp mắt, lúc này mới coi như không làm loạn nữa.

Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng mới kết thúc vở kịch hỏi đáp này. Lâm Tiêu hơi cúi đầu trong mắt tràn đầy hoài nghi. Thông qua câu chuyện với tiểu nha đầu này hắn vẫn chưa tìm được tâm ma của đối phương.

Tiểu nha đầu sợ ngủ, sợ cô đơn, sợ một mình. Nhưng những thứ này không thể tạo thành tâm ma, hơn nữa Lâm Tiêu cũng cảm thấy với tính cách của nha đầu này, hình như không giống trong lời đồn. Bạo ngược vô tình, giết người máu lạnh.

Ngược lại có chút chính nghĩa, chỉ là mỗi lần làm việc không suy tính. Cũng chỉ có chút tin tức này, vậy thì cũng quá ít rồi.Lúc Lâm Tiêu chuẩn bị rời đi tới chỗ khác tìm tin tức.

“Lâm Tiêu! Ngươi nói với Đằng lão thả ta ra đi, ta đảm bảo không gây chuyện. Nhốt ở trong này buồn chán lắm. Ta buồn muốn chết rồi đây.” Can Anh Túc cầu xin.

Lâm Tiêu nhìn tiểu nha đầu một cái. Ngươi nói thể thì đến bản thân ngươi có dám tin không?

“Được! để ta thử.” Cứ cho là vậy thì Lâm Tiêu vẫn đáp ứng.

Hắn cũng cảm thấy bản thân hắn ở cạnh tiểu nha đầu, hoặc để tiểu nha đầu ở cạnh hắn mới có khả năng mau chóng tìm ra tâm ma. Khi lâm Tiêu mở cửa phòng đi ra ngoài, Đằng lão đã xuất hiện ngay lập tức.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tiểu gia hỏa Lâm Tiêu, ngươi được lắm, chúng ta lần đầu thấy trưởng công chúa có thể nói chuyện với người khác lâu như thế.” Đằng lão khen một câu.

“Hihi, Đằng lão quá khen, có thể là do cùng tuổi, chúng ta nói chuyện vui vẻ lắm.” Lâm Tiêu cười đáp.

Mặt Đằng lão cứng lại. Vui vẻ? Ngươi kích động trưởng công chúa bạo phát tới vài lần, vậy mà ngươi bảo vui vẻ?

“Khụ…đi thôi, chúng ta đi ra rồi nói chuyện sau.” Đằng lão đưa mắt nhìn trưởng công chúa yên tĩnh đứng bên cạnh.

Đúng là thần mà.

Trước đây mỗi lần tiến vào ông đều phải phòng bị trưởng công chúa bất ngờ công kích hoặc đánh lén, hoặc là sẽ bị mắng một trận. Lần này khí tức của trưởng công chúa không giao động, cứ như không nhìn thấy ông ta vậy.

Sát khí trên cơ thể cũng gần như không thấy đâu, đúng là làm cho người khác bất ngờ. Chỉ nói chuyện một lúc với tiểu tử Lâm Tiêu mà có thể thay đổi lớn như vậy. Tuy nhìn thì có trận pháp cách âm cho nên bọn họ không biết hai người nói gì.

Nhưng thấy phản ứng và sự thay đổi của trưởng công chúa thôi cũng đủ làm bọn họ kinh ngạc rồi. Đúng là yêu nghiệt có Nho đạo và Phật đạo ở cấp viên mãn.

Nếu hai ngươi có thể ở cùng nhau một khoảng thời gian, có khi lại thật sự chữa được sát sinh chi tân. Đáng tiếc, yêu nghiệt này lại là con nhà người ta.

“Đi thôi, tiểu tử Lâm Tiêu, chúng ta qua kia nói chuyện.” Đằng lão nói.

“Được.” Lâm Tiêu đáp, hắn cũng muốn nói vài câu với Đằng lão.

Lúc hai ngươi quay đi thì tiểu nha đầu Anh Túc ở đằng sau lên tiếng.

“Lâm Tiêu, chuyện kia ngươi không được quên!”

Lâm Tiêu vẫy vẫy tay rồi nói: “Biết rồi.”

Đằng lão dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người, cũng không hỏi gì thêm mà chỉ đưa Lâm Tiêu rời khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.