Tiếng cảnh báo của Thiên Địa Văn cung đây là thứ hiếm khi nghe thấy được. Một khi nó kêu lên có nghĩa đã xảy ra việc lớn. Nếu không phải kiểu chuyện xấu như tà ma quấy phá thì cũng là kiểu chuyện tốt thiên giáng hồng phúc.
Nhưng lần này tiếng cảnh báo kêu lên mặc dù không phải kiểu gấp gáp thúc giục nhưng vẫn làm cho mọi người trong Thiên Địa Văn Cung kinh ngạc. Không ít người trong hoàng cung Đại Can cũng vội vã đi tới, muốn biết rõ xem đang xảy ra việc gì.
Xoạt xoạt!
Chỉ trong chớp mắt đã có hai bóng người xuất hiện, mau chóng bay tới Thiên Địa Văn cung.
“Tham kiến bệ hạ, tham kiến Đằng lão.”
“Tham kiến bệ hạ.”
“Tham kiến Đằng thủ tọa.”
Mọi người vội vã hướng người cung kính hai người vừa tới. Người vừa tới đương nhiên là quân vương Đại Can và thủ tọa của Thiên Địa Văn Cung Đằng lão. Biểu cảm trên mặt của Đằng lão lúc này có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Mấy ngày nay ông ấy đều ở trong Thiên Địa Văn cung cũng chưa hề đi ra ngoài, hôm nay cũng vì tên tiểu gia hỏa Lâm Tiêu mới ra ngoài gặp bệ hạ. Không ngờ vừa mới nói chuyện với bệ hạ được hai câu thì đã bị tiếng cảnh báo của Thiên Địa Văn cung cắt ngang.
“Yên lặng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có tiếng cảnh báo!” Đằng lão bộc phát chính khí trong cơ thể để ổn định lại tình cảnh rối loạn của mọi người.
“Thưa, thưa bệ hạ và Đằng thủ toạ, vừa nãy chúng thần…..phát hiện không thấy trưởng công chúa đâu.” Thủ lĩnh hộ vệ Toàn Đan cản ánh mắt nghiêm túc bẩm báo.
Hả……lời vừa nói xong thì toàn bộ khung cảnh bỗng trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều chết sững. Không thấy trưởng công chúa điện hạ?
Cái này……cái này đúng là được coi như một việc lớn rồi. Nếu như đổi lại là người khác mất tịch chắc chắn không tới mức chuông cảnh báo vang lên. Nhưng đây là trưởng công chúa đấy.
Hôm qua trưởng công chúa đại nhân còn huỷ diệt thuộc hạ của một thế lực lớn.
“Nói, rốt cuộc là chuyện gì!! Các ngươi đường đường là hộ vệ hoàng thất, thực lực Toàn Đan cảnh, tới một đứa trẻ bảy tuổi cũng không giữ nổi sao!!”
Quân vương Đại Can ánh mắt lạnh lùng, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ. Anh Túc mặc dù nghịch ngợm ngỗ nghịch, nhưng trong lòng ông ấy vẫn là một bảo bối.
“Điện hạ, có chút kỳ quái, trong tĩnh thất trưởng công chúa ở có vô số trận pháp phòng ngự, cường độ mạnh tới mức trừ phi đạt tới Toàn Đan cảnh nếu không không cách nào mở được.
“Hả? ý của Đằng đại nho là, có cường giả phá vỡ cấm chế trong tĩnh thất đưa trưởng công chúa rời đi?” Quân vương Đại Can nhíu chặt lông mày lại.
Nếu là như vậy thì sự việc lại càng thêm nghiêm trọng.
“Bệ hạ theo ta một chuyến, chỉ cần kiểm tra một chút sẽ rõ nguyên nhân.” Đằng lão nói xong thì vội vã bay về phía tĩnh thất.
Quân vương Đại Can cũng không nhiều lời lập tức đi theo. Rất nhanh sau đó bọn họ có mặt ở tĩnh thất nơi nhốt trưởng công chúa. Càng nhìn tình hình đầu lông mày của ông ấy càng thêm nhíu lại.
“Bệ hạ, đúng là có người thông qua trận pháp phá giải cấm chế của tĩnh thất đưa trưởng công chúa đi. Hơn nữa…hơn nữa trận pháp này tốt tới mức không có khuyết điểm vẫn còn nguyên vẹn chưa mất đi. “ Sắc mặt Đằng lão càng thêm khó coi.
“Hả?” Quân vương Đại Can nghe thấy thế thì ánh mắt càng thêm kỳ quái nhìn Đằng lão.