Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 877: Làm sao mà làm được vậy?



Cô bé Anh Túc lại ăn thêm một miếng kẹo bông gòn. Chuyện này chẳng liên quan gì tới cô bé cả, trọng điểm bây giờ là, Lâm Tiêu có mười đồng rồi, bọn họ có thể mua bánh bao nướng để ăn rồi.

Vừa nghĩ tới bánh bao nướng, cô bé Anh Túc lại chảy nước miếng.

Nhưng mà, Lâm Tiêu lại không mang số tiền này đi mua bánh bao nướng, mà lại quay về cái sạp nhỏ của bà lão bên cạnh, mua nốt mấy miếng kẹo thủ công còn lại.

Sau đó, đương nhiên là làm kẹo bông gòn rồi.

Chỉ thấy Lâm Tiêu lại bẻ xuống một miếng kẹo, khẽ miết miết, sợi bông trắng như tuyết, ngọt ngào, lại xuất hiện.

Lúc này, mọi người xung quanh đều quan sát rất chăm chú.

Vốn dĩ bọn họ còn muốn học lỏm, dù sao thì thứ mà một đứa bé bảy tuổi có thể làm ra được, thì người lớn như bọn họ sao lại không làm được cơ chứ.

Nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy đứa nhỏ này làm ra kẹo bông gòn thì bọn họ cũng đã hoàn toàn ngơ luôn rồi.

Đây là cái gì vậy?

Làm sao mà làm được vậy?

Phương pháp làm thật là đẹp mắt. Chuyện này quá là thần kỳ.

Các loại âm thanh ngạc nhiên vang lên.

Cứ như vậy, kẹo bông gòn của Lâm Tiêu cứ từng cái từng cái được tiêu thụ ra bên ngoài một cách nhanh chóng.

Mỗi một người sau khi nếm thứ kẹo bông gòn đều khen không dứt lời.

Đoàn người xếp hàng mua kẹo bông gòn càng ngày càng dài.

Cô bé Anh Túc đứng bên cạnh cứ như một công cụ hình người, hết chặt cành cây rồi lại thu tiền, giao kẹo bông gòn.

Trong mắt cô bé, số tiền này đều là bánh bao nướng!

Hehehe, ngày tháng sau này bọn họ chẳng cần lo lắng chuyện ăn uống nữa rồi.

Lúc này, khi Lâm Tiêu đang làm kẹo bông gòn, cũng phát hiện ra một vấn đề.

Hắn có thể làm ra kẹo bông gòn, đương nhiên là vì sử dụng một ít năng lượng của Hỏa Chi Ý Cảnh.

Lúc mới bắt đầu thì không có cảm giác gì, thế nhưng sau khi làm mười mấy cái kẹo bông gòn, hắn đã có chút phát hiện, ý cảnh chi lực tuy là có thể sử dụng, thế nhưng mà sẽ ảnh hưởng tới thời gian tồn tại của hắn ở trong ‘quá khứ’ này.

Lâm Tiêu âm thầm cảm nhận được, vốn dĩ bản thân có thể ở trong này ba ngày, thì bây giờ, sau khi làm mười mấy cái kẹo bông gòn, thì thời gian rút lại mất mười mấy phút rồi.

Tuy không nhiều, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Xem ra, mức độ sử dụng ý cảnh chi lực có liên quan tới thời gian tồn tại.

Ngay khi Lâm Tiêu và cô bé Anh Túc bán ra hơn ba mươi cái kẹo bông gòn, chuẩn bị nghỉ ngơi, mua vài cái bánh bao nướng lót dạ. Một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện trong lòng Lâm Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.