Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 13: ⊹⊱ 3 anh em nhà họ Hoàng ⊰⊹



Sân sau trường

- “ Nào, 2 đứa giới thiệu với anh đi chứ.” – Thiên Lâm mở lời.

- “ Đây là Lâm Thiên Phong, là bạn trai của em.” - Thiên Nhi

- “ Chào cậu.” – Thiên Phong rất thân thiện đưa tay ra

- “ Chào cậu.” – Thiên Lâm cũng rất thân thiện bắt tay anh.

- “ Wow, Thiên Thiên, cuối cùng em cũng chịu yêu rồi, anh rất an tâm về em. Còn con bé kia thì... haizzz (lắc đầu) không còn gì để nói.”

- “ Ê, ê anh nói thế là ý gì hả?” – Thiên Vy đanh đá xen vào.

- “ Anh có nói em hả?” – Bĩu môi khinh bỉ, rồi chỉ vào Thiên Duy – “ Còn cậu, cậu là?”

- “ Tôi là Hàn Thiên Duy, là bạn ...”

- “ Là bạn trai em.” – Cái câu “bạn thân của Thiên Phong” chưa kịp nói ra thì đã bị con bé nào đó cướp lời.

- “ Ê, ê, tôi... là... bạn...trai...cô...hồi...nào?”

- “ Khôn hồn thì im ngay không tôi giết anh.” – Thiên Vy vừa cười rất ngây thơ bịt miệng bạn Duy, vừa gằn giọng nói.

Thiên Lâm bị sốc mất 1' rồi mới quay sang vỗ vỗ vai Thiên Duy thông cảm

- “ Xin chia buồn với cậu, mắt cậu hình như có vấn đề rồi, thích ai không thích lại đi thích con nhỏ này. Haizzz, tội nghiệp!”

- “ Tôi... không...” – Tội nghiệp bạn í muốn nói cũng không nói được.

- “ Anh bạn, tôi thành thật chia buồn với cậu, nhưng lỡ yêu nó rồi thì đừng có bỏ rơi nó đấy.”

- “ Tôi...” - Lại bị bạn Vy bịt miệng.

- “ Đúng rồi, nãy giờ tôi phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”

- “ Chuyện gì anh?” - Thiên Vy lại bon chen.

- “ Tên của chúng ta đều có chữ Thiên, không biết có phải là trùng hợp không nhỉ?”

- “ Vậy cậu tên là?” - Thiên Duy

- “ À, quên giới thiệu, tôi tên Hoàng Thiên Lâm.”

- “ Khoan đã, tôi có một thắc mắc.” - Thiên Duy

- “ Có gì cậu cứ hỏi.”

- “ Hoàng Thiên Nhi, Hoàng Thiên Vy, Hoàng Thiên Lâm, ba người rốt cuộc có quan hệ gì? Là họ hàng hả?”

- “ Chúng tôi là ba anh em.” - Thiên Nhi

- “ Anh em? Nhưng nhìn ba người không giống nhau.”

- “ Tất nhiên là không giống nhau rồi.” - Thiên Vy nói, đôi mắt cô không còn nét nghịch ngợm như lúc nãy mà nhuốm đậm một màu bi thương.

- “ 3 chúng tôi đều là trẻ mồ côi.”

- “ Mồ côi?”

- “ Đúng vậy, trẻ mồ côi! Không cha, không mẹ, không người thân. Cho đến năm tôi 11 tuổi, anh Lâm 12 tuổi, chúng tôi đã gặp Thiên Thiên. Cậu ấy nhận nuôi chúng tôi, chăm sóc chúng tôi và chúng tôi trở thành một gia đình.” cô đưa mắt về phía Thiên Nhi, đôi mắt nâu bi thương đẫm nước.

Trong đôi mắt của Thiên Nhi cũng lấp lánh bi thương, cô biết Vy là một cô gái kiên cường nhưng lại cực kì nhạy cảm, quá khứ đã chịu biết bao ấm ức, bây giờ vẫn không bao giờ muốn nhớ lại.

Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Vy

- “ Vy Vy ngoan của anh, mạnh mẽ lên nào, mồ côi thì sao chứ? Chúng ta cũng đâu cần loại cha mẹ đó.”

Thiên Vy nhào vào lòng anh khóc nức nở. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, để cô khóc. Hoàng Thiên Lâm bình thường có thể hơi trẻ con, hơi không đàng hoàng, nhưng những lúc có chuyện buồn, anh luôn là chỗ dựa vững chắc của hai cô em gái. Bình thường anh có thể cãi nhau, đánh nhau với em gái nhưng một khi có ai dám bắt nạt em gái, dù là ai, anh cũng phải cho chúng nó một trận, dù là có lúc bị đánh đến nhập viện nhưng không than thở một tiếng, chỉ cười và nói “Anh giúp em báo thù rồi đấy.“. Anh thương hai cô em gái của mình còn hơn cả bản thân.

Người ngoài nhìn vào có thể không biết, nhưng hai cô gái của chúng ta thì hiểu rất rõ. Có được một người anh trai như Thiên Lâm đúng là một điều may mắn trong cuộc đời hai cô.

- “ Đừng thắc mắc tại sao tên chúng tôi giống nhau. Bởi vì tên chúng tôi đều do Thiên Thiên đặt.”

- “ Được rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa. Anh Lâm, sao anh lại về đây?” - Thiên Nhi nói

- “ Công việc ở bên kia, anh đã xử lí xong, anh về giúp em.”

- “ Nhưng em ...”

- “ Đừng từ chối, chúng ta là anh em. Mối thù của em cũng là mối thù chung của chúng ta.”

- “ cảm ơn anh.”

- “ Thiên Thiên, em hạnh phúc là được rồi, chúng ta đã cố gắng suốt bao nhiêu năm, anh cũng muốn nhìn thấy em thành công.”

- “ Nhóc con, em khóc đủ chưa?” - vỗ vỗ đầu Thiên Vy.

Thiên Vy thoát ra khỏi lòng anh, trở lại bộ dạng tinh nghịch như thường ngày tuy khóe mắt còn vương lệ nhưng cô vẫn cười.

- “ Em không khóc nữa đâu, em phải cười để chờ ngày Thiên Thiên thành công chứ.”

- “ Ngoan lắm nhóc.”

Thế đấy, ba anh em nhà họ Hoàng, tuy không cùng huyết thống nhưng họ yêu thương nhau hơn bất cứ ai. Họ không cần cha, không cần mẹ, chỉ cần nương tựa vào nhau là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.