Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 14: ⊹⊱ Giấc mơ về mẹ ⊰⊹



Thiên Nhi không biết nơi này là đâu, cô như đang lạc vào cõi tiên, đứng giữa một vườn hoa hồng trắng bát ngát.

Nơi này giống như khung cảnh ngày xưa cô từng qua.

Bước chầm chậm từng bước tiến về phí trước, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ, bà ấy mặc bộ váy dài màu trắng, tựa như một bà tiên diễm lệ, thanh khiết như màu trắng của những bông hoa này.

Không hiểu sao, cô bỗng có một cảm giác thân thuộc lạ lẫm.

Bất chợt, người phụ nữ đó quay mặt nhìn về phía cô. Một giây để cô sững sờ, nước mắt bất chợt rơi, làm nhòe mắt cô.

Không suy nghĩ gì, Thiên Nhi chạy thật nhanh lao vào vòng tay của người phụ nữ đó.

- “ Mẹ!”

Người phụ nữ đó chính là Hoàng Tâm Lan, mẹ của Thiên Nhi.

Bà ấy vòng tay ôm lấy con gái, vuốt nhẹ mái tóc của cô.

- “ Thiên Thiên ngoan, đừng khóc.”

Thiên Nhi như một đứa bé con làm nũng trong vòng tay mẹ, giống như ngày xưa, mỗi lần cô buồn, mỗi lần cô khóc, mẹ đều vuốt tóc cô như vậy.

Luyến tiếc rời khỏi vòng tay mẹ, cô vẫn nắm chặt lấy tay mẹ như sợ buông ra mẹ sẽ vụt mất mãi mãi.

Thiên Nhi ngẩng đầu quan sát mẹ mình, bà vẫn như ngày xưa, xinh đẹp, thanh khiết như vẻ đẹp của loài hoa hồng trắng, sang trọng và cao quý như vậy. Trên môi bà nở nụ cười hiền từ, nụ cười chỉ dành riêng cho cô con gái của mình.

Thiên Nhi được sở hữu nét đẹp cao quý từ mẹ với đôi mắt xanh đặc trưng. Dù ở hoàn cảnh bình thường nhất cũng toát ra khí chất quý tộc không thể thay đổi.

- “ Thiên Thiên của mẹ đã lớn thật rồi.”

- “ Con nhớ mẹ lắm, tại sao suốt 10 năm qua mẹ không đến gặp con.”

- “ Mẹ vẫn luôn ở bên con, con gái, 10 năm qua, quan sát từng ngày con lớn lên, từng ngày con trưởng thành, đến bây giờ thì cuối cùng mẹ cũng có thể yên tâm được rồi. Con cuối cùng cũng đã tìm được người con cần.”

- “ Mẹ, con muốn đi với mẹ, mẹ cho con đi theo với.”

- “ Thiên Thiên ngoan, con không thể đi với mẹ được, người đó cần con và con cũng cần cậu ấy.”

- “ Nhưng con không muốn xa mẹ.”

Bà ấy khẽ cười

- “ Sau này con sẽ nhận ra rằng con yêu người đó hơn tất cả, cần người đó hơn tất cả, hơn cả mẹ.”

- “ Nhưng mẹ ơi” – Thiên Nhi dụi đầu vào lòng mẹ - “ Tình yêu là thứ có đáng tin không hả mẹ?”

- “ Thiên Thiên, đừng vì chuyện của mẹ ngày xưa mà mất niềm tin vào tình yêu, tình yêu là một thứ rất tuyệt vời, mẹ tin con cũng đã cảm nhận được điều kì diệu của tình yêu đúng không?”

- “ Nhưng mẹ...”

- “ Mẹ chưa bao giờ yêu ba con, người mẹ yêu là một người khác, tình yêu của mẹ dở dang vì mẹ không đủ can đảm, nhưng còn con, mẹ tin con sẽ có đủ can đảm để đi cùng người con yêu đến hết cuộc đời. Giữ chặt lấy, đừng bao giờ buông tay để sau này phải hối hận như mẹ.”

- “ Người đó... là ai hả mẹ?”

- “ Con không biết người đó đâu, nhưng tên của con là bắt nguồn từ tên người đó.”

Trầm mặc một hồi, Thiên Nhi lên tiếng:

- “ Mẹ... con có nên trả thù ông ta...?”

- “ Nếu như nó làm con thoải mái thì cứ làm, mẹ đã không còn oán hận ba con nữa. Quá khứ đã qua, mẹ cũng quên đi chuyện xưa rồi. Bây giờ chỉ có con thôi, chỉ cần con hạnh phúc là được.”

- “ Mẹ.”

Hoàng Tâm Lan cười khẽ, vuốt nhẹ mái tóc con gái

- “ Thiên Thiên, con nhìn xem, nơi này đẹp không?”

- “ Rất đẹp ạ, hoa hồng trắng là loài hoa mẹ thích nhất.”

- “ Đúng vậy, con yêu, đây là thiên đường của mẹ. Mười năm, cuối cùng mẹ cũng yên tâm ra đi rồi, có thể đây là lần cuối mẹ con mình gặp nhau. Mẹ yêu con, Thiên Thiên.”

- “ Mẹ... mẹ phải hạnh phúc nhé.” - Thiên Nhi gạt đi giọt nước mắt sắp trào nơi khóe mi.

- “ Ở thiên đường mới, mẹ hứa sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, vì vậy con cũng phải thật hạnh phúc nhé.”

- “ Con yêu mẹ.”

- “ Mẹ cũng yêu con. Tạm biệt con, con gái.”

Bóng dáng mẹ mờ nhạt dần rồi tan biến trong không khí, ở phía chân trời xa xa, có một vầng hào quang sáng chói, Thiên Nhi vẫn nhìn thấy mẹ trong vầng sáng đó, mẹ vẫn cười, nụ cười hiền từ nhất.

“ Mẹ... con sẽ hạnh phúc.”

***

Thiên Nhi mở mắt ra, trước mắt không còn là khu rừng bạt ngàn hoa hồng trắng nữa mà là căn phòng của cô. Hóa ra chỉ là một giấc mơ sao? Nhưng sao nó chân thực đến thế? Hơi ấm của mẹ dường như vẫn vương vấn đâu đây. Những lời nói của mẹ vẫn văng vằng bên tai.

Một giọt nước mặn chát chạm vào khóe môi cô, bây giờ cô mới nhận thấy khuôn mặt mình đẫm nước mắt. Đưa tay gạt nhẹ những giọt nước mắt đó, cô khẽ nở nụ cười

“ Mẹ, con sẽ hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.