Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 3: ⊹⊱ Rắc rối đầu tiên, đụng độ Hotboy ⊰⊹



Cô trở về nhà trong tình trạng khá mệt mỏi, nằm trên chiếc giường lớn, cô nhìn lên trần nhà, trầm mặc hồi lâu

“Nguyễn Ngọc Minh Châu, có vẻ cô không biết tôi là ai nhưng tôi cả đời cũng không quên cô đâu.”

***

Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay là ngày thứ 2 cô học ở Royal. Hôm nay cô đến sớm hơn hôm qua, sân trường bây giờ khá đông người, cô bước xuống xe vẫn trưng ra bộ mặt bất cần lướt qua đám học viên đang chỉ trỏ bàn tán về cô. Chuyện cô học viên xinh đẹp mới chuyển đến mà đã dám chọc giận Minh Châu lan ra khắp toàn trường với tốc độ chóng mặt. Nhưng có vẻ nhân vật chính của chúng ta chẳng mấy để tâm, cô vẫn thản nhiên lướt qua.

Bước trên hành lang dài dẫn về lớp học, cô lơ đễnh đưa mắt nhìn hàng cây bằng lăng tím dưới sân trường, những cánh hoa tím lung linh trong làn gió nhẹ nhàng của buổi ban mai, thật đẹp. Cô không thích màu tím lắm, người ta nói màu tím tượng trưng cho sự thủy chung nhưng thủy chung thì được gì, tuy nhiên loài hoa này cho cô một cảm giác khá thích thú, không thích màu tím đâu có nghĩa là không thích hoa bằng lăng đâu. Mải mê ngắm những cánh hoa tím, cô không để ý đến phía trước và kết quả là ... RẦM !!!!!!!!!!

Cô đụng phải một ai đó, té xuống đất, đau chết đi được, mẹ kiếp không có mắt nhìn đường sao? Haizzz nhưng nghĩ lại chung quy cũng là lỗi do cô không nhìn đường trước, cô lồm cồm ngồi dậy đang tính mở miệng xin lỗi thì một giọng nói chặn họng cô

- “ Mắt cô để đằng sau hay sao mà không nhìn đường vậy hả? Có biết cô đụng phải ai không? Muốn gây chú ý với tôi thì có thể dùng cách khác, không cần phải cố tình đụng tôi ngã vậy đâu. “ - Chàng trai kia lồm cồm ngồi dậy, xả một hơi, rõ ràng anh ta đang tức giận. Đang mải mê ngắm phong cảnh tự nhiên lại bị ngã, không tức sao được!

Thiên Nhi nhìn người con trai trước mặt, khuôn mặt đẹp trai, hoàn mĩ, làn da trắng, có phong thái của một công tử nhà giàu nhưng cách nói năng thì thể hiện rõ sự ngạo mạn trong đó, gây chú ý? Nực cười thật Hoàng Thiên Nhi này mà cũng phải đi gây chú ý với người ta sao?

Thấy người kia chẳng nói gì, anh ta càng bực hơn.

- “ Cô đụng người ta mà không biết xin lỗi hả? Cô không biết phép lịch sự tối thiểu sao? Cô... “

Anh ta ngước mắt lên nhìn Thiên Nhi và đơ toàn tập trước vẻ đẹp của cô, lời muốn nói đều tự động biến đâu mất. Thiên Nhi nhìn anh ta, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, cô cất giọng lành lạnh rợn người:

- “ Nhìn đủ chưa? “

- “ Hả? À, cô có sao không? Xin lỗi tôi không nhìn đường. “

Đây là người vừa nãy rủa xả cô sao? Khóe môi cô nhếch lên nụ cười nửa miệng quen thuộc.

- “ Đồ điên! “ - Cô bỏ lại một câu rồi sải bước đi.

Tất cả học viên có mặt trên hành lang và cả anh ta mắt chữ O mồm chữ A nhìn cô. Sau một hồi mới sực tỉnh lại thì bóng dáng cô đã khuất dần. Đồ điên? Cô nói ai là đồ điên? Chàng hotboy nhà ta khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Hừ! 17 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói với anh như vậy. À, tất nhiên là người con gái đầu tiên dám nói như vậy, còn cái câu “đồ điên” thực chất anh bị thằng bạn thân chửi hoài.

Bỏ qua chuyện đó đã, cô gái này đẹp thật nhưng xấc xược quá, có hay không nên chỉnh cô ta một lần?

Nhìn anh bây giờ giống như một gian thương chính cống, đôi mắt cong cong mang chút suy tính, khóe môi hiện hữu một nụ cười gian gian. Tay vuốt vuốt cằm tỏ ý ngẫm nghĩ, làm cho đám học viên xung quanh không rét mà run.

Thế là một tin mới lại được lan truyền còn nóng hơn tin trước “ Cô học sinh mới dám cả gan mắng hotboy Hàn Thiên Duy là đồ điên “

Còn về phần Thiên Nhi, cô bước về lớp như không có chuyện gì xảy ra. Vừa đặt chân xuống chỗ đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ác ý của Minh Châu:

- “ Cố tình đụng Hotboy ngã rồi còn mắng anh ấy nữa, trơ trẽn quá đấy “

- “ Tôi trơ trẽn thì có ảnh hưởng đến cô sao? Không trơ trẽn được như tôi cô ghen à? “

- “ Cô... “ - Cô nhìn Minh Châu, ánh mắt như muốn cảnh cáo nếu muốn chết thì cứ nói tiếp. Cô ta im ngay lập tức. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ những người xung quanh Thiên Nhi đã chết mấy lần rồi. Cô vứt cặp vào một góc, nằm xuống bàn và ngủ. Giờ học, có rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, cũng đúng thôi, đụng vào hotboy của bọn họ mà lại. Nhưng Thiên Nhi của chúng ta đâu phải người hay để ý loại chuyện vớ vẩn đó, trưng ra bộ mặt bất cần, cô thản nhiên ngồi chơi game trên điện thoại.

Buổi học kết thúc trong vô số lời bàn tán và những ánh mắt hình viên đạn xoáy vào cô. Đang tính về nhà thì cô nghe thấy tiếng la hét của đám nữ sinh. Cuộc đời này, Hoàng Thiên Nhi ghét nhất là ồn ào. Cô nhăn mặt xoa xoa lỗ tai một chút. Tiếng la hét nhỏ dần rồi ngừng lại và một người con trai xuất hiện trước cửa phòng lớp 11A1. Dáng người cao đứng tựa vào cửa, khuôn mặt hoàn mĩ với nụ cười tươi trông lãng tử vô cùng. Chàng trai đó nở một nụ cười tươi rói rồi bước xuống chỗ của Thiên Nhi. Đám người xung quanh lại được dịp bàn tán:

- “ Anh Thiên Duy đến đây làm gì vậy? “

- “ Chắc là tính sổ với con nhỏ đó rồi. “

- “ Chắc vậy, hồi sáng nó dám mắng anh ấy mà.”

- “ ... “

Đúng vậy, chàng trai đó không ai khác chính là Hàn Thiên Duy, con người bị bệnh thần kinh cô vừa đụng phải hồi sáng. Thiên Nhi ngồi im tại chỗ, vòng tay trước ngực, khóe môi khẽ nhếch lên, cô đang chờ xem anh ta chuẩn bị diễn trò gì. Thiên Duy đi đến trước mặt Thiên Nhi, anh cất giọng, chất giọng nhẹ nhàng trầm ấm mang một chút nghịch ngợm:

- “ Cô, phải xin lỗi tôi vụ ban sáng!”

- “ Tại sao?”

- “ Cô không nhìn đường đụng phải tôi.”

- “ Chẳng phải hồi sáng anh nói tại anh không nhìn đường sao?”

- “ Cũng đúng nhưng cô cũng là người có lỗi.”

- “ Vậy nếu tôi không xin lỗi?”

- “ Cô... Xác định không xin lỗi?”

- “ Không.” - Cô nhếch môi thách thức. Thiên Nhi không hiểu sao cô không có ác cảm với chàng trai này. Nhưng không ác cảm cũng không có nghĩa là có thiện cảm!

Thiên Duy nở nụ cười lãng tử quen thuộc

- “ Được! Có một cách mà cô không cần thiết phải xin lỗi tôi. “

Cô khẽ nhướn mày

- “ Làm bạn gái của tôi. “

Đám học viên xung quanh mắt chữa O mồm chữ A nhìn chàng Hotboy, cô ta không phải kẻ thù sao?

Khóe môi Thiên Nhi khẽ nhếch lên, hay lắm hotboy. Cô đứng dậy bước ra khỏi lớp, trước khi đi còn để lại một câu

- “ Tôi không điên giống anh. “

- “ Cô nói ai điên hả? Đứng lại đó. “

Thiên Nhi vẫn thản nhiên bước đi để mặc cho ai đó đầu bốc khói đứng đó léo nhéo gọi cô.

Những tưởng chuyện như thế là xong ai ngờ chàng hotboy nhà ta vẫn mặt dày bám theo Thiên Nhi, ngày nào cũng như ngày nào, sáng đi học thấy anh ta ở cổng trường, giờ ra chơi, anh ta đến tận cửa lớp rủ rê lôi kéo cô đi xuống canteen, ra về, giáo viên còn chưa ra khỏi lớp đã thấy anh ta đứng tựa vào cửa lớp cười với cô rồi bám theo huyên thuyên đủ thứ cho đến khi cô lên xe. Khổ, tính cách không thích ồn ào mà anh ta thì nói nhiều kinh khủng, không biết kiếp trước cô ăn ở ác với ai mà kiếp này lại dây vào một người như anh ta. Được hơn một tuần, đến khi Thiên Nhi không thể chịu đựng thêm được nữa thì Thiên Duy mới chịu không bám theo cô nữa. Không bám theo là không đến cửa lớp tìm, không lẽo đẽo theo mọi lúc mọi nơi nhưng mà thấy cô ở đâu là phi đến ngay lập tức. Để mặc cho ai đó mặt mày nhăn nhó, khó chịu nhưng anh vẫn huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Khổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.