Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 43: ⊹⊱ Ở một nơi nào đó phía cuối con đường anh bước, em sẽ đợi anh! ⊰⊹



Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng khó chịu.

Bệnh viện luôn là nơi ngập tràn màu trắng tang thương, mang nhiều hương vị của sự buồn thương, chia ly và chết chóc.

Thiên Nhi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Chiếc váy trắng nhuốm đầy màu đỏ của máu, đỏ đến chói mắt!

Khác với tâm trạng điên cuồng lúc nãy, bây giờ cô im lặng là thường. Chỉ là ngước đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, không hề chớp mắt.

Nghe tin, Thiên Lâm, Thiên Vy, Thiên Duy và cả Minh Châu cũng vội vàng chạy đến bệnh viện.

Họ lo lắng hết nhìn vào phòng cấp cứu rồi lại nhìn Thiên Nhi. Muốn hỏi tình hình nhưng lại không thể, bởi hơn ai hết, họ đều hiểu tâm trạng của Thiên Nhi lúc này. Không rơi nước mắt, nhưng đôi mắt xanh đó, bây giờ đỏ hoe. So với những người dễ dàng rơi nước mắt, thì những người luôn tỏ ra kiên cường, khổ sở hơn rất nhiều.

Một lúc sau, ba mẹ Thiên Phong cũng đến bệnh viện.

Đôi mắt Lâm phu nhân đã sớm đỏ hoe. Thiên Phong là đứa con duy nhất của bà ấy, là niềm hạnh phúc, là tất cả những gì quan trọng nhất trong cuộc đời bà ấy. Nếu như nó xảy ra chuyện gì, thì bà ấy biết phải sống như thế nào?

Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt, Lâm phu nhân bước lại bên cạnh Thiên Nhi, nắm lấy tay cô.

Thiên Nhi quay đầu nhìn bà ấy, đôi mắt trống rỗng vô hồn, giọng nói xa xăm như vô định

- “ Anh ấy... sẽ không sao đâu... đúng không bác...”

- “ Không sao... nó sẽ không sao đâu... nó sẽ không bỏ chúng ta lại một mình...”

- “ Tất cả là lỗi của con... nếu không phải vì con... anh ấy sẽ không bị như thế...” - Giọng nói Thiên Nhi nhỏ dần, đôi mắt vô hồn tiếp tục hướng về cánh cửa phòng cấp cứu.

- “ Đừng tự trách mình nữa. Ai cũng có một số phận của riêng mình, số phận của nó là như thế, Thiên Phong nó mạnh mẽ lắm, nó sẽ không sao đâu.” - Lời an ủi Thiên Nhi cũng là lời an ủi chính mình. Nhất định sẽ không sao.

***

Mười mấy tiếng trôi qua, có lẽ là mười mấy tiếng dài nhất trong cuộc đời Thiên Nhi.

Cuối cùng, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ bước ra. Là một vị bác sĩ trung niên, có khuôn mặt phúc hậu.

- “ Bác sĩ, con trai tôi, thế nào rồi?”

- “ Gia đình đừng lo lắng quá, tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vụ tai nạn khá nghiêm trọng, có thể sẽ để lại di chứng sau này. Ở đây, điều kiện khoa học kĩ thuật còn rất kém, tôi khuyên gia đình, nên chuyển cậu ấy ra nước ngoài, ở đó, khoa học tiên tiến hơn rất nhiều, sẽ điều trị tốt hơn.”

- “ Vâng, cảm ơn bác sĩ, vậy, bây giờ chúng tôi có thể gặp con trai mình được chưa ạ?”

- “ Bệnh nhân chỉ mới qua cơn nguy kịch, vẫn còn rất nguy hiểm, chúng tôi đã chuyển bệnh nhân xuống phòng chăm sóc đặc biệt. Qua 24h, gia đình có thể vào thăm, nhưng ...”

- “ Sao ạ?”

- “ Bệnh nhân vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu. Tạm thời vẫn chưa tỉnh lại...”

- “ Vậy... bao giờ nó mới có thể tỉnh lại?”

- “ Chuyện này, chúng tôi cũng không nói trước được, có thể là một ngày, hai ngày, một tuần hay cũng có thể một năm, nhiều năm, tất cả dựa vào ý thức của bệnh nhân.”

- “ Không thể nào... sao lại như thế?”

- “ Đó là phản xạ tự nhiên của cơ thể mà thôi, khi bị một tổn thương mạnh nào đó, não bộ sẽ hình thành nên cơ chế tự bảo vệ, dẫn đến hôn mê sâu, để tránh được những đau đớn về thể xác. Nếu như ý thức của cậu ấy đủ mạnh thì cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi, mọi người đừng lo lắng.”

- “ ... Cảm ơn bác sĩ...”

***

Phòng chăm sóc đặc biệt

Thiên Nhi đứng nhìn anh qua lớp cửa kính dày cộm

Trên giường bệnh trắng tinh, anh nằm đó, yếu ớt kì lạ, đôi mắt tuyệt đẹp khép chặt, khuôn mặt tĩnh lặng mà yếu ớt nhưng vẫn phảng phất một chút gì đó là yên bình.

Trên người anh, dây nhựa, băng gạc chằng chịt.

Cảnh đó, như một mũi dao đâm xuyên vào tim Thiên Nhi. Đau, đau lắm! Nếu như anh không ngốc nghếch, nếu như người nằm ở chỗ đó, là cô, thì sẽ không đau như thế này, đúng không?

Nhưng con người ấy, luôn luôn ngốc nghếch như thế.

24 giờ chậm chạp trôi qua.

Người nhà được phép vào thăm bệnh nhân.

Thiên Nhi ngồi bên cạnh giường bệnh của anh, nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay vào nhau, hai bàn tay, hai chiếc nhẫn ở ngón áp út sáng lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của phòng bệnh, đẹp đến lạ.

Thiên Nhi chỉ là ngồi yên lặng như thế, nhìn anh, khóc cũng không khóc, nói cũng không nói một câu. Chỉ ngồi như thế. Mặc cho bao nhiêu người khuyên bảo, ép uổng hay dọa nạt cũng không chịu rời đi. Cứ như thế, 3 ngày trôi qua.

Thiên Phong hôn mê suốt ba ngày ba đêm, và hình như cũng chưa có ý định tỉnh lại. Anh giống như đang chìm trong giấc mộng yên bình của chính mình, bình yên mà ngủ, không để ý đến có bao nhiêu người lo lắng cho mình, bao nhiêu người rơi nước mắt vì mình.

Hôm nay, bác sĩ lại đến khám cho anh.

- “ Tình hình sức khỏe của cậu ấy đã khả quan hơn rất nhiều, tạm thời không còn nguy hiểm nữa, gia đình hãy yên tâm...”

- “ Bác sĩ, vậy con trai tôi, khi nào có thể tỉnh lại?”

- “ Cái này, chúng tôi cũng không biết, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn chưa muốn tỉnh lại. Khuôn mặt cậu ấy rất bình yên, có lẽ não bộ đã tạo ra cho cậu ấy một giấc mộng rất đẹp, đắm chìm vào đó, nên tạm thời cậu ấy vẫn chưa muốn tỉnh lại.”

- “ Bác sĩ... có khi nào nó sẽ không bao giờ tỉnh lại hay không?”

- “ Chuyện này cũng rất có khả năng, viễn cảnh mà cậu ấy vẽ nên trong mơ quá đẹp, cậu ấy đắm chìm trong đó quá, thì rất có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa. Ý thức sinh tồn không còn nữa, rồi dần dần sẽ chết đi cùng giấc mơ của mình, trường hợp đó cũng không phải là hiếm.”

Thiên Nhi nhìn bác sĩ rồi lại quay đầu nhìn người con trai đang say ngủ trên giường bệnh.

Không tỉnh lại nữa sao? Sẽ chết sao? Không, không thể nào!

- “ Lâm Thiên Phong, em nói cho anh biết, anh sống thì em sống, anh chết thì em chết, anh đi đâu, em sẽ theo đó, đừng mơ mà bỏ em lại một mình.”

Đó là câu nói đầu tiên, Thiên Nhi nói, trong suốt mấy ngày qua.

Những người có mặt trong phòng đều nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy nụ cười cố chấp trên môi Thiên Nhi, họ lại thôi. Bởi con người đó, từ nhỏ đến lớn, luôn luôn rất cố chấp, chỉ thích làm theo ý mình, khuyên bảo mấy, cũng chỉ là vô dụng.

Cứ như thế, 2 ngày nữa trôi qua.

***

Ngày thứ 6

Đêm khuya

Trên giường bệnh trắng tinh

Đôi mắt của chàng hoàng tử đang say ngủ kia, từ từ mở ra.

Khẽ nheo mắt, để thích nghi với ánh sáng.

Muốn đưa tay lên che mắt, nhưng lại cảm nhận được một sức nặng ở bàn tay anh, khiến nó không thể nào di chuyển được.

Sau khi đã thích nghi với ánh sáng, đôi mắt xanh đen tuyệt đẹp ấy, đảo qua một vòng.

Giường trắng, rèm cửa trắng, đồ vật trắng, chói mắt quá!

Khẳng định đầu tiên là đây không phải nơi anh thích, bởi nó không có màu đen.

Bình truyền nước, máy điện tâm đồ, dây nhựa chằng chịt, bệnh viện? Ừ thì là bệnh viện, anh còn chưa chết mà!

Bây giờ Thiên Phong mới cảm nhận được nỗi đau, đau khắp toàn thân, còn lạnh nữa.

Chỉ riêng ở bàn tay trái, có một hơi ấm, bình yên và thân thuộc.

Đưa mắt về phía bên trái, ở đó, có một người con gái, đang gối đầu lên giường bệnh của anh, say ngủ. Không biết cô mơ thấy gì mà lông mày nhíu chặt, môi mím lại.

Muốn đưa tay, chạm vào cô, nhưng cánh tay phải như vô lực, muốn nhấc lên cũng không cách nào nhấc được.

Thiên Phong khẽ lắc đầu cười khổ, yếu ớt thế sao?

Cuối cùng cũng chỉ nhìn cô, nhìn thật lâu, hình bóng người con gái khắc sâu trong tim anh. Khoảnh khắc anh ôm lấy cô, che chở cho cô khỏi chiếc xe ấy, khoảnh khắc chiếc xe ấy đâm vào anh, là bao cảm xúc lẫn lộn. Vui vì cô không sao, vui vì bảo vệ được người yêu, nhưng lại cực kì sợ hãi. Sợ đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, sợ không thực hiện được lời hứa trọn đời, đem lại hạnh phúc cho cô, sợ cô buồn, cô khóc, và đặc biệt, sợ nhất chính là nếu anh có chuyện gì, cô sẽ làm ra chuyện dại dột. Ai chứ Hoàng Thiên Nhi nhất định có thể!

Vì thế, khoảnh khắc nhìn thấy cô, khoảnh khắc biết mình vẫn sống, anh rất vui!

Trên môi vẽ nên một nụ cười yếu ớt nhưng rất dịu dàng.

Tầm mắt di chuyển xuống tay trái, nơi hai cánh tay đan vào nhau, nhìn hai chiếc nhẫn trong tay hai người, mỉm cười.

***

3 giờ sáng, Thiên Nhi giật mình tỉnh giấc, bởi một cơn ác mộng.

Ngước nhìn lên, chàng trai trên giường bệnh đó vẫn khép chặt đôi mắt, mãi không chịu tỉnh lại, khóe môi hình như hiện hữu một nụ cười như có, như không.

Mơ thấy cái gì mà vui vậy không biết?

Nhìn nụ cười trên khóe môi anh một lúc, bỗng thấy bình yên hơn, sợ hãi từ cơn ác mộng vừa nãy dường như tiêu tan.

- “ Cười cái gì mà cười? Nói cho anh biết, nếu không chịu tỉnh lại, em sẽ bỏ rơi anh cho xem.”

- “ Anh cứ việc ngủ đi, đến khi tỉnh dậy, anh muốn hối hận cũng không kịp đâu...”

Thiên Nhi cứ thế, ở bên tai anh, nói những câu không đầu không đuôi, tựa như những lời nói của một cô gái đang giận dỗi người yêu.

Cuối cùng, cô không nói nữa, chuyển sự chú ý sang cánh tay anh, nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, nhìn thật lâu.

Bây giờ cô mới phát hiện ra, tay anh rất đẹp, những ngón tay thon dài thẳng tắp, hơi gầy một chút, nhưng lại rất hài hòa. Ở ngón áp út là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh, để ý kĩ, sẽ nhìn thấy trên đó, một bông hoa hồng bé bé được khắc rất tinh xảo, hai chữ P và N khắc uốn lượn vào nhau, trên đó đính những hạt kim cương bé bé màu đen, nhìn qua có vẻ rất đơn giản, nhưng thực chất lại cực kì tinh xảo.

Thiên Nhi hết xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay anh, rồi lại nghịch ngợm những ngón tay anh, còn dùng tay vẽ vẽ mấy vòng tròn, hoặc mấy hình thù kì quái lên bàn tay anh. Cứ như thế, chơi mãi không biết chán.

- “ Em đang ngược đãi bệnh nhân đấy!”

Một giọng nói yếu ớt nhưng mang đầy ý cười vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Thiên Nhi sững sờ, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía giường bệnh, đôi mắt xanh mở thật lớn, như không thể tin vào mắt mình.

Ở đó, người con trai vừa nãy còn nhắm chặt đôi mắt bây giờ đang giương đôi mắt đầy thích thú nhìn cô, trên môi là một nụ cười tinh nghịch.

- “ Hừm, sao thế?” - Thấy cô cứ mở to đôi mắt nhìn mình, Thiên Phong thoáng nhíu nhíu mày.

- “ Sao không nói gì? Không phải em thất vọng vì anh tỉnh lại đấy chứ? Anh tỉnh lại thì em không thể bỏ rơi anh nữa, không thể rời xa anh nữa, không thể tìm người khác nữa, nên em thất vọng chứ gì?” - Lời nói lúc nãy của cô, anh nghe không thiếu một chữ, giỏi lắm! Dám nhân lúc anh hôn mê, dở trò dọa nạt, còn dám có ý định bỏ rơi anh nữa cơ.

Thiên Nhi đột nhiên bật cười, nhưng những giọt nước mắt kìm nén bao ngày qua, giờ lại cứ thế tuôn rơi. Đây không phải chỉ là một giấc mơ thôi đúng không? Chàng hoàng tử của cô, cuối cùng cũng chịu thức giấc rồi đúng không?

- “ Sao thế? Sao em lại khóc?” - Muốn nhấc cánh tay lên, lau nước mắt cho cô, nhưng hình như đụng phải vết thương, khiến anh khẽ cau mày.

- “ Sao thế? Đau ở đâu? Để em gọi bác sĩ.” - Thiên Nhi cực kì hốt hoảng, toan đứng dậy, lại bị cánh tay anh kéo lại.

- “ Không sao, anh không yếu đến mức đó đâu. Ngồi xuống đây, để anh nhìn một lát.”

Thiên Nhi phải ngoan ngoãn nghe lời anh, ngồi xuống. Nhưng đôi mắt vẫn tràn ngập lo lắng.

- “ Đừng lo lắng, không phải là anh vẫn ổn rồi sao? Người đáng lo lắng là em đấy!”

- “ Em?”

- “ Lại không nghe lời, gầy đi mất rồi. Anh ngủ bao lâu rồi?”

- “ 6 ngày.”

- “ 6 ngày? Lâu vậy sao? Và 6 ngày đó, em ở đây, không chịu rời đi?”

- “ ... “

- “ Biết ngay mà! Không phải anh tỉnh lại rồi sao, sao lại khóc thế kia?”

- “ Bởi vì em rất nghe lời anh.”

- “ Nghe lời?”

- “ Anh nói, chỉ được khóc khi có anh ở bên cạnh, vì thế, bây giờ em mới khóc...”

- “ Ngốc nghếch...” - Thiên Phong nở nụ cười, cánh tay trái, nương theo cánh tay cô đưa lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt, lau đi những giọt nước mắt.

- “ Sao anh lại ngủ lâu như vậy?

- “ Anh mơ thấy một giấc mơ rất đẹp. Trong mơ, anh thấy mình được trở về những năm tháng khi còn bé.”

- “ Vậy tại sao anh lại tỉnh lại?”

Anh hơi nhíu mày một chút

- “ Em không muốn anh tỉnh lại?”

- “ Anh biết câu trả lời!”

Thiên Phong cười

- “ Những năm tháng đó rất bình yên, rất đẹp, nhưng không có em. Nếu như là anh của năm 8 tuổi thì sẽ rất thích những năm tháng đó, nhưng anh của năm 18 tuổi chỉ thích cuộc sống như hiện tại, có em!”

***

Sáng sớm

- “ Thiên Thiên, con mệt thì...”

Lâm phu nhân đứng ngây ngốc trước cửa phòng bệnh, câu nói đang nói dở cũng im bặt, tròn mắt nhìn vào phía trong phòng bệnh, hốc mắt chợt cay cay, nước mắt thi nhau rơi xuống.

- “ Mẹ, mẹ làm gì đấy?” - Thiên Phong cười nhìn mẹ mình.

Lâm phu nhân lúc này mới tỉnh lại, chạy như bay vào phòng bệnh, ôm chầm lấy con trai.

- “ Phong, con vẫn còn sống! Huhu, mẹ tưởng sẽ không gặp lại con nữa...”

- “ ... Mẹ, thay vì tưởng tượng mấy thứ đó, mẹ có thể cầu mong cho con sớm tỉnh lại.”

- “ Thằng nhóc này! Con còn dám nói, hôn mê liền 6 ngày, có biết mẹ lo lắng như thế nào không hả?”

- “ Trước hết mẹ buông con ra đã, con vừa bị tai nạn đấy!”

- “ Mẹ xin lỗi, con đau ở đâu? Mẹ đi gọi bác sĩ nhé!”

- “ Con không sao, chỉ là mẹ ôm chặt quá, có thể con không chết vì đau mà chết vì ngạt thở đấy!”

- “ Đồ độc ác! Con chẳng thương mẹ chút nào!” - Lâm phu nhân đưa tay chấm nước mắt.

- “ Vậy con ngủ tiếp nhé!”

- “ Này, mở mắt ra, ai cho con ngủ, khó khăn lắm mới dậy được...”

- “ Mẹ à, con là bệnh nhân, sao mẹ cứ mắng con thế?”

- “ Mẹ mắng đâu nào? Mẹ chỉ nói thôi. Tóm lại con không được ngủ, mau mở mắt ra.”

Thiên Phong lười biếng mở mắt ra. Thiên Nhi từ nãy tới giờ chỉ ngồi nhìn hai mẹ con họ, không hề lên tiếng.

- “ Mẹ, con buồn ngủ.”

- “ Kệ con, cấm con ngủ.”

Ngay lúc đó, cửa phòng bệnh bật mở.

- “ Như Nguyệt...” - Tình trạng của Lâm Thiên Long bây giờ cũng không khác gì vợ mình, chỉ là không rơi nước mắt, nhưng trong đôi mắt nghiêm nghị của ông ấy như phủ một màn nước mỏng.

- “ Ba, ba mau kéo mẹ đi chỗ khác, con buồn ngủ.” - Thiên Phong như tìm được cứu tinh.

- “ Không được! Ai cho con ngủ?”

- “ ... “ - Thiên Phong dở khóc dở cười, hai người này...

- “ Nhưng mà con buồn ngủ thật mà, con tỉnh lại từ 12 giờ tối qua đấy!”

- “ Kệ con, ai bảo dậy sớm, ngoan ngoãn nằm đó, mở mắt ra đi.”

Thiên Phong lại một lần nữa không biết nên cười hay nên khóc

Sau đó, thêm một đám người nữa vào, phản ứng y hệt, câu nói cũng y hệt.

- “ Mấy người quá đáng vừa thôi, con là bệnh nhân đấy!”

- “ Kệ con/anh/mày/cậu.” - Đồng thanh!

- “ Không có chuyện con ngủ không dậy nữa đâu mà...”

- “ ... “ - Trực tiếp làm ngơ.

Sau đó, không có sau đó.

Lâm Thiên Phong chưa bao giờ thấy tội nghiệp bản thân như lúc này!

Mãi cho đến khi bác sĩ vào, Thiên Phong mới chính thức được giải thoát khỏi mấy cặp mắt của mấy người đó.

Sau khi kiểm tra toàn diện, bác sĩ bước vào phòng bệnh, sắc mặt hơi nặng nề.

- “ Con trai tôi có sao không bác sĩ.”

- “ Sức khỏe của cậu ấy thì không sao, sau 1 tuần hồi phục rất tốt. Nhưng mà phần xương bị tổn thương khá nghiêm trọng, nếu không điều trị cẩn thận sẽ để lại di chứng sau này...”

- “ ... “

- “ Trước đây tôi đã từng nói, gia đình nên chuyển cậu ấy ra nước ngoài, ở đó điều kiện khoa học kĩ thuật tốt hơn, sẽ có lợi cho việc điều trị của cậu ấy hơn.”

- “ Nhưng...” - Thiên Phong.

- “ Con/anh/mày/cậu phải đi. Không nhưng nhị gì hết!”

Thiên Phong tiếp tục cứng họng lần thứ 2, anh còn chưa nói gì hết mà!

- “ Em đi với anh!” - Thiên Nhi nói.

Thiên Phong bây giờ đã được ngồi dậy, tựa vào chiếc gối đầu giường.

Anh nhìn cô một lúc, rồi trầm tư suy nghĩ gì đó.

- “ Không được! Em ở lại!”

- “ Không được! Anh đi đâu, em sẽ theo đó.”

- “ Lần này em nghe lời anh đi, em ở lại.”

- “ Em nói rồi, em phải đi!”

- “ Nếu em không nghe lời thì anh sẽ không đi nữa.”

- “ Anh...”

- “ Phong, con để con bé đi cùng con...”

- “ Mọi người ra ngoài đi, con nói chuyện riêng với cô ấy một lát.”

Trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại hai người.

- “ Tại sao không muốn cho em đi cùng?”

- “ Ngoan, nghe lời anh đi, anh đi rất nhanh sẽ quay về, em ở lại đây đi.”

- “ Cho em lý do!” - Thiên Nhi trưng ra biểu cảm không thể thỏa hiệp.

Với Thiên Phong, lý do duy nhất, tất nhiên là không muốn làm cô lo lắng, tình hình sức khỏe của anh thế nào, anh hiểu rõ nhất!

- “ Coi như... cho tình cảm của chúng ta... một thời gian thử thách, được chứ?”

Thiên Nhi thoáng sững sờ, nhưng chỉ một giây sau liền trở lại trạng thái ban đầu.

- “ Tình cảm của chúng ta còn cần thử thách? Em biết anh không muốn làm em lo lắng, nhưng anh đi như vậy, để em lại đây, em càng lo lắng nhiều hơn.”

- “ Đừng lo lắng, anh sẽ trở về, giao bản thân nguyên vẹn cho em, chịu không?”

- “ Nhất định không cho em đi cùng?”

- “ Anh không nỡ.”

Hai người họ đều là những người thông minh, đều có thể dễ dàng hiểu ý đối phương.

Thiên Nhi trầm mặc một lúc, rồi khẽ gật đầu. Thiên Phong thở phào nhẹ nhõm.

- “ Nói cho anh biết, nếu anh không về nhanh lên, em sẽ bỏ rơi anh thật đấy, đến lúc đó anh muốn hối hận cũng không được đâu.”

- “ Giờ lại còn công khai đe dọa cơ đấy! Em giỏi lắm!”

- “ Em... sẽ nhớ anh lắm!”

Thiên Phong vươn tay, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô.

- “ Anh sẽ trở về sớm. Nhớ, ngoan ngoãn ăn uống đàng hoàng, không được làm việc quá sức, trời lạnh thì mặc nhiều áo vào, ít nghịch mưa lại, và đặc biệt là không được tiếp xúc với con trai.”

- “ Nhưng...”

- “ Rồi, ngoại trừ Thiên Lâm.”

- “ Anh Duy thì sao?”

- “ Được rồi, miễn cưỡng thêm cả nó.”

- “ Sẽ... không quên em chứ?”

- “ Quên được sao? Từ năm 7 tuổi, số phận của anh đã gắn với em rồi!”

- “ Rain đâu rồi?”

- “ Anh muốn gặp nó?”

- “ Ừ, có cái phải dặn dò nó.”

- “ ... “ - này, nó chỉ là một con cún con thôi mà.

Hôm xảy ra tai nạn, Rain được một y tá đem về bệnh viện, rồi được Thiên Vy đưa về nhà, cũng từ hôm đó, Thiên Nhi chưa gặp lại nó.

***

Cuối cùng, vẫn là Thiên Lâm về nhà đón nó vào.

Vừa nhìn thấy Thiên Nhi, con cún ngay lập tức vẫy cái đuôi ngắn cũn, tai hơi cụp xuống, giống như là đang cười thật tươi.

Thiên Nhi đưa tay đón lấy nó, xoa xoa đầu nó một cái, gần 1 tuần trôi qua, hình như nó đã mập hơn đôi chút.

Nhìn thấy Thiên Phong, biểu hiện của nó còn vui vẻ hơn, cái chân ngắn cũn vươn ra.

Thiên Phong cười, vươn tay xoa đầu nó.

- “ Rain, nghe cho kĩ đây, ba phải đi xa một thời gian, vì thế, con phải thay ba quản lý mẹ con, không được để mẹ con thân thiết với người đàn ông khác, nghe không?”

- “ ... “

- “ ... “

- “ ... “ Những người trong phòng bệnh đồng loạt câm lặng.

Thiên Nhi bật cười, còn con cún, sau một hồi ngu ngơ, hình như nó cũng hiểu ý, 'gâu' một tiếng rất đáng yêu.

- “ Ngoan lắm!” - Lại xoa đầu.

***

Sân bay

Trước giờ lên máy bay, Thiên Nhi vẫn nắm chặt tay anh không buông

- “ Trước đây anh từng nói...” - Ngập ngừng một lúc, Thiên Nhi lên tiếng. - “ 'Ở nơi cuối con đường vẫn có một người đợi em, và người đó chính là anh' bây giờ em muốn nói lại câu đó với anh, ở một nơi nào đó phía cuối con đường anh bước, em sẽ đợi anh!”

Thiên Phong thoáng sững sờ.

Trước khi phải qua cửa an ninh, anh nói

- “ Được, vậy, đợi anh nhé!”

- “ Em đợi anh! Anh còn nợ em rất nhiều lời hứa!”

- “ Anh biết! Nhớ lời anh dặn, anh sẽ nhanh trở về.”

Thiên Nhi mỉm cười, bế con cún nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn sau cửa an ninh

Ngước mắt nhìn lên bầu trời, chiếc máy bay đem theo người cô yêu bay về một nơi xa xôi nào đó, đem theo cả... trái tim cô.

Sẽ rất nhanh thôi, đúng không...?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.