Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 45: ⊹⊱ Tôi muốn theo đuổi em! ⊰⊹



Học viện Royal 2 năm sau cũng không thay đổi gì lắm.

Vẫn với cái quy mô đồ sộ của trường học đạt chuẩn, khuôn viên rộng rãi, cơ sở vật chất đầy đủ.

Nếu bỏ qua vấn đề cá nhân, đánh giá một cách khách quan thì đây quả là một môi trường đáng để mơ ước.

Bước xuống xe, ngước mắt quan sát ngôi trường, Thiên Nhi như nhìn thấy cái không khí của ngày đầu tiên cô đặt chân đến nơi này vậy.

Thật ra thì về nguyên nhân cô đến ngôi trường này, cho đến tận bây giờ cô cũng chưa giải thích được lý do.

Tại sao ngày đó về nước lại không đến thẳng công ty, giải quyết nhanh vấn đề của Minh Dương, rồi nhanh chóng quay về nước Anh.

Mà lại dành ra cả một khoảng thời gian rất dài chỉ để đến đây tiêu khiển. Quả thật là rất buồn cười.

Nhưng tất cả lại cứ như là duyên số vậy. Nếu ngày đó, cô không đến đây, mà nhanh chóng quay trở về thành phố xa hoa kia, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được người ấy.

Bước từng bước thật chậm trên hành lang dài, lúc này đã bắt đầu giờ học từ lâu, nên xung quanh tĩnh lặng đến kì lạ.

Đánh mắt ra phía sân trường, những cánh hoa bằng lăng tím nương theo cơn gió, nhẹ nhàng rơi xuống, tạo nên một khung cảnh lãng mạn mà đẹp mắt.

Nổi bật trong khung cảnh lãng mạn ấy, có một chàng trai, đứng dưới gốc bằng lăng, những cánh hoa rơi xuống, đậu lại nơi mái tóc, hoặc nơi vạt áo, đẹp như một khoảnh khắc thần tiên.

Thiên Nhi nhất thời ngẩn ngơ mất 1 giây rồi bật cười quay đi.

Lâm Thiên Phong của cô, chẳng thích hoa gì cả, chỉ cuồng màu đen!

Mà trong một khoảnh khắc ấy, chàng trai ấy cũng chú ý đến cô. Sững sờ nhìn theo bóng dáng cô gái khuất dần trên hành lang, rồi khóe môi cong cong lên. Hóa ra trên đời vẫn tồn tại cái gọi là duyên số.

***

Học viện Royal có thể coi là một trường học đa chức năng.

Ngoài việc giáo dục kiến thức cấp 3 thông thường, còn có thêm các lớp dạy nghề, hoặc dạy năng khiếu.

Lúc này đây, Thiên Nhi đang ngồi trong một lớp học chuyên ngành thiết kế thời trang.

Nghe đi nghe lại những kiến thức mà cô đã thuộc lòng từ lâu.

Có chút chán nản, Thiên Nhi bế con cún đặt lên bàn, rồi chọc chọc vào bộ lông mềm mại của nó, xem như là trò tiêu khiển.

Rain vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ, chỉ ngóc đầu dậy một cái, rồi mặc cho mẹ nó muốn làm gì thì làm.

2 năm trôi qua, Rain bây giờ đã thành một cục bông tròn quay với bộ lông trắng mềm mượt. Chỉ là chiều ngang thì có tăng nhưng chiều dọc thì chẳng lớn hơn được chút nào. May ra chỉ có 4 cái chân ngắn cũn dài ra được một chút.

2 năm nay, Thiên Nhi ở đâu thì nó ở đó, chỉ trừ lúc ngủ là để nó tự do tranh giành địa bàn với con Mark.

Chỉ tội nghiệp cho Mark, mặc dù lớn hơn Rain một chút, nhưng lần tranh giành địa bàn nào cũng thua.

Rain là giống cái, Mark là giống đực, nên Mark phải nhường nhịn một chút cũng không sao. Chắc chắn nó đã suy nghĩ như thế, nên lần nào tranh giành địa bàn thua, đều chạy vào phòng mẹ Vy Vy gào khóc ầm ĩ. Cuối cùng vẫn bị bà mẹ nhẫn tâm nào đó đá bay ra ngoài, không chút thương xót.

Thêm vào đó, vì chiều cao có hạn, với mãi không nhảy lên được ghế sofa nên vẫn là ủy khuất ngủ ở một góc nhà lạnh lẽo.

Cuối cùng, sau bao ngày tháng, Rain chính thức trở thành con cưng của cả nhà, còn nó cũng chính thức bị xem là con ghẻ. Sau cùng, vẫn chỉ biết kêu oan với ba nó. Thật tội nghiệp!

Thiên Nhi có chút hứng thú với trò này. Chọc phá đứa con cưng của mình đến khi nó tỉnh ngủ cũng không biết chán.

Xung quanh, có bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía cô, một người đẹp như thế, xuất hiện ở nơi này đã là một chuyện rất đáng để chú ý, mà bây giờ, còn là người đẹp bên con cún. Cảnh này, thật là...

Nhận thấy sự mất tập trung của học viên, giáo viên bên trên cũng ngừng giảng dạy, hướng tầm mắt về phía cô gái đó, nhíu mày không vừa lòng.

- “ Em kia, nếu em không muốn học, có thể ra về, không nên làm các bạn khác mất tập trung.”

Thiên Nhi thu lại nét mặt cưng chiều dành cho Rain, khuôn mặt trở về với vẻ hờ hững vốn có, ngước mắt nhìn lên, giọng nói lạnh nhạt vang lên.

- “ Em có gây ra tiếng ồn cho người khác mất tập trung?”

- “ Không, nhưng em... nếu như em không muốn học, em có thể ra về, đây cũng không phải là lớp học tính thành tích...”

Thiên Nhi vừa vuốt bộ lông mềm mại của Rain, vừa lạnh nhạt trả lời

- “ Sao cô biết em không muốn học.”

- “ Nếu như thành tâm muốn học, em đã không như thế.” - Chỉ vào Rain.

- “ Em phải biết, muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp, trước hết em phải năm vững các kiến thức cơ bản của chuyên ngành thiết kế...”

- “ Kiến thức cơ bản? Cô nghĩ rằng chỉ dựa vào những lý thuyết trên sách vở đó là có thể trở thành nhà thiết kế hay sao? Thời trang là đam mê, là nghệ thuật, thiết kế thời trang dựa vào niềm đam mê, dựa vào tài năng thiên bẩm, và dựa vào sức sáng tạo của mỗi người. Cô nghĩ, chỉ cần học hết những kiến thức của chuyên ngành thiết kế thì ai cũng có thể trở thành nhà thiết kế hay sao?”

Khuôn mặt giáo viên thoáng chốc sững sờ.

- “ Cô không có ý đó, tất nhiên là phải ứng dụng những kiến thức đã học vào thực tế. Học lý thuyết đi đôi với thực hành.”

- “ Vậy tại sao cô không cho học viên thực hành? Theo em biết thì đây chỉ là một lớp học thiết kế, không phải một ngôi trường chuyên về thiết kế thời trang. Tại sao cô không cho học viên bộc lộ khả năng của mình, để xem họ có phù hợp với nghề này không? Việc học lý thuyết, em nghĩ nên dành cho những người dự định đi sâu vào ngành này thì hơn.”

- “ Em...” - Không chỉ giáo viên mà đến cả những học viên trong lớp cũng sững sờ nhìn Thiên Nhi.

- “ Cô là giảng viên hay là nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp?”

- “ Cô... là giảng viên.”

- “ Hóa ra là thế. Em nghĩ ở những lớp học như thế này, nên để những nhà thiết kế chuyên nghiệp có nhiều kinh nghiệm phụ trách sẽ tốt hơn chứ.”

- “ Em...”

- “ Ý kiến rất hay, chúng ta sẽ xem xét.”

Ngoài cửa lớp, một giọng nữ mang đầy ý cười vang lên.

Tất cả mọi người chỉ biết tròn mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong bộ váy công sở trang nhã mà cao quý từ từ tiến vào lớp.

- “ Bác?”

- “ Thiên Thiên, sao con lại lưu lạc đến tận chỗ này rồi? Lúc nãy nghe giọng con, bác còn tưởng nghe nhầm ấy chứ.”

Lâm phu nhân mỉm cười, bước đến chỗ Thiên Nhi.

Đám đông xung quanh lại được dịp bàn tán. Phu nhân của Lâm thị từng một thời cùng chồng làm mưa làm gió trong thị trường thời trang, nổi danh ai cũng biết. Mặc dù mấy năm gần đây, bà ấy xuất hiện không nhiều trên sóng truyền thông nữa, nhưng uy danh vẫn còn rất nhiều người biết đến.

- “ Con đến học thiết kế mà bác.”

- “ Sao rồi? Con nỡ bỏ rơi Hoàng Thiên rồi sao?”

- “ Cũng gần như thế. Sao bác lại ở đây? Bác trai đâu ạ?”

- “ Bác trai con đang ở London, giải quyết mấy vấn đề của Lâm thị.”

- “ London ạ?”

- “ Ừ, trụ sở chính của Lâm thị giờ đặt ở London, công việc phải giải quyết cũng nhiều hơn.”

- “ Đặt ở London? Bác và bác trai quyết định đến London sống ạ?”

- “ Bác đâu có phiền phức đến mức đó. Sự nghiệp Lâm gia bây giờ đâu đến lượt bác lo liệu nữa. Với lại, già cả rồi, bây giờ dành thời gian bên nhau thôi, đâu có phí tâm huyết để làm những việc đó.”

- “ Vậy là...”

- “ Thằng nhóc đó, nó không nói cho con biết sao? Nó làm việc này lâu lắm rồi mà.”

Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Thiên Nhi, Lâm phu nhân bật cười.

- “ Bỏ qua đi, hôm nay bác đến đây có chút chuyện, với lại cũng muốn xem xem lớp học thiết kế như thế nào, dù gì đây cũng là đề xuất ban đầu của bác. Bác rất thích ý kiến lúc nãy của con.”

- “ Con nghĩ tổ chức lớp học để tìm kiếm những tài năng thật sự sẽ tốt hơn là những giờ học nhàm chán như thế này.”

- “ Rất đúng! Vậy con nghĩ sao về việc để một nhà thiết kế chuyên nghiệp của tập đoàn thời trang cao cấp Hoàng Thiên đứng lớp giảng dạy?” - Lâm phu nhân mỉm cười đầy hứng thú.

- “ Việc này bác nên hỏi qua ý kiến của cô Marina - trưởng phòng thiết kế. Con không có ý kiến thì hơn.”

- “ Hừm, biết ngay là lại dính đến cô ta mà. A, Rain...” - Lâm phu nhân nhìn con cún đang ngái ngủ trên bàn học, cười vui vẻ.

- “ Lại đây, cho ta bế một lúc nào.”

Rain không nói một lời, trực tiếp nhảy thẳng vào vòng tay Thiên Nhi, ngoảnh mặt làm ngơ.

Thiên Nhi dở khóc dở cười, 2 năm nay, Rain cực kì không thích người lạ, may ra chỉ có Thiên Lâm và Thiên Vy mới đụng được vào nó.

- “ Này, đồ vô tâm kia, dù gì ta cũng được gọi là bà con đấy.”

Trực tiếp nhắm mắt ngủ, coi người ta là không khí.

- “ Hừ, giống ai mà lại như thế không biết.”

- “ Con đảm bảo nó không giống con.”

- “ Bác thấy tính nó giống cả hai đứa như đúc thì có.”

Thiên Nhi lại tiếp tục dở khóc dở cười, nó chỉ là một con cún thôi mà.

Mà lúc đó, ở ngoài hành lang lớp học, có một chàng trai, chăm chú quan sát khuôn mặt cô, mỉm cười.

***

Tiễn Lâm phu nhân đi, Thiên Nhi lại tiếp tục lâm vào tình trạng buồn chán.

Bế Rain đi ra phía sau khuôn viên của nhà trường, nơi này rất rộng, lại có nhiều cây xanh, đúng là một địa điểm trốn học lý tưởng.

Ngồi xuống dưới một gốc cây, Thiên Nhi lại nghĩ về câu nói trước lúc Lâm phu nhân rời đi “Yên tâm đi, nó vẫn ổn.” Vẫn ổn là như thế nào mới được cơ chứ?

Có một người ngồi xuống gốc cây bên cạnh cô, sau đó, một giọng nói trầm ấm vang lên

- “ Xin chào, gặp lại nhau rồi.”

Thiên Nhi giật mình quay qua, đối diện với cô, là một chàng trai, khuôn mặt điển trai với mái tóc đen vuốt ngược, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt màu cafe đậm mang theo chút ngỗ nghịch, đôi môi mỏng cong cong lên, ở anh ta, có nét phá cách nghịch ngợm của một bad boy, cũng có nét trưởng thành, chín chắn của một chàng trai trưởng thành.

- “ Anh là ai?”

- “ Chúng ta đã từng gặp nhau, em còn nhớ tôi không?”

- “ Không quen!”

- “ Không quen cũng tốt, vậy bây giờ tôi có thể làm quen với em được chứ?”

- “ Tôi không có hứng thú làm quen với anh.”

- “ Chỉ là phép lịch sự tối thiểu giữa người với người thôi mà. Xin chào, tôi tên là Hoàng Huy, năm nay tôi 21 tuổi, rất vui được làm quen với em. Còn em, em tên gì?”

Thiên Nhi hờ hững liếc nhìn anh ta một cái

- “ Tôi đã nói là không có hứng thú làm quen anh.”

- “ Không sao, em không muốn nói tôi cũng biết, chào em, Thiên Thiên.” - Nói rồi, anh ta trưng ra một nụ cười lãng tử vô cùng đẹp.

- “ Em học thiết kế hả?”

- “ Không phải việc của anh.”

- “ Từ ngày mai, tôi cũng học chuyên ngành đó, chúng ta sắp trở thành bạn học rồi.”

- “ Nhàm chán!” - Thiên Nhi buông một câu rồi định đứng dậy rời đi.

- “ Dù gì bây giờ em cũng đang chán, tôi cũng vậy, ở đây nói chuyện với tôi một chút. vào trong kia, em cũng không tìm được cái gì vui đâu.”

Thiên Nhi suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống, vuốt lông Rain, dù gì chỗ này cũng là nơi cô đến trước, tại sao phải nhường lại cho anh ta?

- “ Em bao nhiêu tuổi?”

- “ ... “

- “ Tôi biết, em 19 tuổi.”

- “ ... “

- “ Em cũng là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp hả?”

- “ ... “

- “ Này, ít nhất em cũng nên nói chuyện với tôi vài câu chứ.”

- “ ... “

Sau một lúc lải nhải đủ thứ chuyện mà cô gái bên cạnh không hề có một chút phản ứng, anh chuyển sự chú ý sang khuôn mặt cô, rồi sang cục bông cô đang bế trong vòng tay.

Nụ cười nơi khóe môi vẫn không tắt, trong đôi mắt màu cafe sự thích thú ngày một nhiều.

- “ Con cún đáng yêu quá, tôi có thể bế nó một chút không?” - Vừa nói vừa vươn cánh tay qua.

- “ Nếu như không muốn bị cắn thì đừng động vào nó.”

Cánh tay đang vươn ra chợt sững lại trên không trung.

Mà lúc này, Rain hình như cũng cảm thấy có người lạ.

Nó ngoi dậy từ vòng tay Thiên Nhi, nhìn ra xung quanh, thấy chàng trai bên cạnh, ngay lập tức rũ bỏ bộ mặt ngái ngủ của mình, thay vào đó là bộ mặt cực kì dữ tợn. Những tiếng sủa vang lên bằng cái giọng non nớt nhưng lại làm người khác phải lùi bước. Quả thật rất dữ!

Chàng trai bên cạnh còn trong trạng thái ngơ ngác, không hiểu mình làm sai chuyện gì?

Thiên Nhi mỉm cười, xoa xoa đầu Rain, rồi đứng dậy, bế nó rời đi.

Không hiểu lý do có phải vì nó nghe lời ai kia không, mà từ đó trở đi, chỉ cần có người lạ tiếp xúc với Thiên Nhi, trong phạm vi 1m sẽ nghe tiếng sủa cùng bộ mặt dữ tợn của nó. Nếu là nữ, cùng lắm chỉ bị sủa thôi. Còn nếu là nam, bất kể già trẻ lớn bé, chỉ cần ở phạm vi trong tầm với của nó, sẽ bị ngoạm một miếng. May ra chỉ có Thiên Lâm là ngoại lệ.

***

Sáng sớm hôm sau, Thiên Nhi đến lớp học, đã nhìn thấy anh chàng ngày hôm qua, bây giờ đang ngồi ở bàn ngay dưới bàn cô, nở nụ cười.

Thiên Nhi cũng không có hứng thú quan tâm đến anh ta, dồn hết sự chú ý vào cho Rain.

Hôm nay, quả thật là đã đổi người dạy, giáo viên bây giờ là một nhà thiết kế của Lâm Thị.

Bắt đầu giờ học, cô ấy yêu cầu mỗi người hãy dùng sự sáng tạo của mình để thiết kế một bộ trang phục, nếu như có đủ sự độc đáo, sáng tạo trong đó, sẽ được chính tay Lâm phu nhân tuyển chọn và đào tạo, tương lai sẽ được làm việc ở Lâm thị.

Tất nhiên, đây là một phần thưởng vô cùng có giá trị. Chỉ là không đem lại nhiều hứng thú cho Thiên Nhi.

Chán nản vẽ vài nét lên tập giấy phác thảo, một bông hoa hồng xinh đẹp dần dần hiện lên.

Nếu như nói rằng người chính tay tuyển chọn là tổng giám đốc tập đoàn thời trang Lâm thị - thiếu gia nhà họ Lâm có lẽ cô sẽ có hứng thú hơn nhiều.

- “ Này, sao em không thiết kế đi.” - Phía sau vang lên một giọng nói.

- “ Không thích!”

- “ Đây không phải là phần thưởng rất hấp dẫn à? Sao em lại không thích?”

- “ Không phải việc của anh.”

Cuối giờ, tất cả học viên đều háo hức nộp tác phẩm của mình, chỉ còn lại Thiên Nhi và anh chàng phía sau không là không nộp.

Khi bị hỏi, Thiên Nhi lạnh nhạt buông ra một câu.

- “ Phiền cô nói với Lâm phu nhân rằng, nếu tổng giám đốc của Lâm thị là người đánh giá các bài thi thì tôi sẽ thiết kế.”

Rồi bỏ lại các con mắt ngạc nhiên nhìn mình, bước ra ngoài.

Chàng trai ấy, hứng thú dành cho cô, chỉ có tăng, chứ không hề giảm.

Cứ như thế, 2 tuần nữa trôi qua rất nhanh.

Bên cạnh Thiên Nhi từ bao giờ lại xuất hiện một cái đuôi. Chính xác là cái đuôi đầy phiền phức.

Thiên Nhi ở đâu, anh ta sẽ theo đến đó, nhưng vì luôn có Rain bên cạnh nên vẫn biết điều giữ một khoảng cách nhất định.

Cái ngày cô mới đặt chân vào ngôi trường này, cũng có một người phiền phức như thế. Nhưng bây giờ Thiên Nhi mới nhận ra, anh chàng tên Hoàng Huy này không phiền phức bằng Thiên Duy, chỉ có phiền phức hơn gấp 10 lần mà thôi.

***

Hôm nay, tiết trời lại mang theo cái không khí se se lạnh.

Học viện Royal từ trước đến nay vẫn có một nơi được coi là cấm địa.

Không có học viên nào dám đặt chân lên đấy.

Mà bây giờ, Thiên Nhi lại đang có mặt ở trên cấm địa ấy.

Đó chính là sân thượng - nơi dành riêng cho Hoàng tử của học viện Royal.

Đã lâu lắm rồi, không nghe lại cái danh xưng này.

Hoàng tử và công chúa.

Nghe có vẻ rất trẻ con, nhưng lại là những kỉ niệm cực kì đẹp.

Nơi này sau 2 năm vẫn chẳng thay đổi chút nào, một nơi đón gió rất tốt, lại mang đến cảm giác bình yên và thân thuộc.

***

Lớp học thiết kế hôm nay hình như có nhiều thành viên hơn.

Thiên Nhi vừa vào lớp, đã nhận được những ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ hướng về mình.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì có một cô gái đi đến trước mặt cô

- “ Chào chị, không ngờ chị vẫn quay lại ngôi trường này.”

- “ Tôi có quen cô?”

- “ Chị không biết em, nhưng em biết chị. 2 năm trước chị rất nổi tiếng.”

- “ Tôi?”

- “ Đúng vậy ạ. Công chúa của học viện Royal, chẳng lẽ chị quên nhanh như thế.”

Biểu cảm của Thiên Nhi có vài phần ngu ngơ, làm cô gái kia bật cười.

- “ So với 2 năm trước hình như chị bớt lạnh lùng một chút rồi.”

- “ Không ngờ vẫn có người còn nhớ mấy chuyện này.”

- “ Sao lại không ạ? Chị đánh đàn rất hay, em rất hâm mộ chị.”

Đám đông xung quanh bắt đầu tò mò, cô gái ấy khẽ cười rồi kể lại.

- “ Học viện Royal vẫn lưu truyền câu chuyện về Hoàng tử và công chúa, các bạn không biết sao? Năm đó mình mới vào trường này, danh xưng của hoàng tử đã nổi danh ai ai cũng biết. Học viện Royal từ trước đến giờ chỉ có duy nhất một người được bầu làm Hoàng tử, anh ấy rất đẹp trai, rất tài giỏi, đặc biệt là cực kì khó gần, lạnh nhạt xa cách. Công chúa cũng có duy nhất một người, chính là chị ấy. Ngày đó, trước mặt tất cả mọi người, Hoàng tử còn tỏ tình nữa cơ.”

Đám đông xung quanh bắt đầu trầm trồ kinh ngạc, Thiên Nhi cũng bật cười, nhớ lại chàng hoàng tử của ngày đó.

- “ Chị biết không, em cực kì hâm mộ chị, hâm mộ câu chuyện tình đẹp như mơ của chị. Hoàng tử của chị bây giờ ở đâu rồi ạ?”

Thiên Nhi chỉ mỉm cười cho qua. Cô cũng rất muốn biết hoàng tử của cô đang ở đâu.

Chàng trai ở phía dưới mặt mày có chút xám xịt.

Hoàng tử - công chúa? Đúng là quá trẻ con!

***

Kết thúc giờ học, Thiên Nhi ngồi xuống chiếc ghế đá ở dưới gốc cây bằng lăng, thẫn thờ nhớ lại những kỉ niệm của ngày ấy.

Một lúc sau, có một người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.

Khác với vẻ mặt lúc nào cũng có một nụ cười trên môi như mọi ngày, hôm nay anh ta khá nhăn nhó.

Qua một thời gian, nhìn những biểu hiện của anh ta, Thiên Nhi biết anh ta không phải người xấu cho nên cô cũng rất muốn nói chuyện đàng hoàng với anh ta một lần.

- “ Thật ra thì anh đến lớp học thiết kế để làm gì?”

- “ Tất nhiên là đến học thiết kế.”

- “ Tôi nghĩ, anh không phải dân làm thời trang.”

- “ Em sai rồi. Tôi làm trong ngành thời trang.”

- “ Hoặc có thì anh làm ở bộ phận kinh doanh, không liên quan gì đến thiết kế, đúng chứ?”

- “ Sao em biết?”

- “ Bởi vì trên người anh không có tố chất của dân thời trang, ở cách phối quần áo có thể dễ dàng nhìn ra.”

- “ Đúng thế, tôi không đến đây để học. Còn em thì sao, chắc em cũng không phải đến để học đâu nhỉ?”

- “ Tất nhiên, chắc anh có nghe câu chuyện về hoàng tử và công chúa của học viện này?”

- “ Tôi có nghe.”

- “ Vậy thì anh biết rồi đó, tôi đến đây để nhớ về một người.”

Anh ta mím môi lại thành một đường thẳng.

- “ Nếu tôi nói tôi đến đây vì em thì sao?”

- “ Vì tôi?”

- “ Đúng thế! Vì tôi rất thích em.”

- “ Anh tên Hoàng Huy đúng không?”

- “ Em vẫn nhớ?”

- “ Trí nhớ tôi vẫn rất tốt. Hoàng Huy, tôi chỉ muốn nói rằng, anh rất tốt, vì thế đừng có phí phạm thời gian dành cho tôi nữa. Lời khuyên chân thành tôi dành cho anh là đừng bao giờ yêu tôi.”

- “ Tại sao?”

“Anh ngốc thế đấy, vì chỉ có đồ ngốc mới yêu được em.”

Trong đầu Thiên Nhi bất chợt vụt ra câu nói này, vì thế, cô trả lời trong vô thức.

- “ Vì chỉ có đồ ngốc mới yêu được tôi.”

Hoàng Huy sững người trong giây lát, rồi bật cười.

- “ Nếu như thế, tôi tình nguyện trở thành tên ngốc để yêu được em.”

Khóe môi Thiên Nhi khẽ nhếch lên

- “ Nhưng trên thế gian này, tôi chỉ yêu được duy nhất một tên ngốc mà thôi. Tôi có bạn trai rồi.” - Đồng thời cô giơ chiếc nhẫn ở ngón áp út lên để chứng minh.

- “ Em... Nhưng bây giờ anh ta đâu có ở cạnh em. Tôi còn có cơ hội...”

- “ Tôi chỉ muốn nói rằng, đừng phí phạm thời gian cho tôi. Giành thời gian đó để tìm kiếm người anh thật sự yêu thương đi. Bởi vì cả đời này, tôi cũng không thể yêu anh đâu.”

- “ Không ai biết trước được tương lai của mình cả. Tôi tin vào khả năng của mình.”

- “ Tùy anh vậy.”

- “ Từ hôm nay, tôi muốn theo đuổi em!”

- “ Theo đuổi là chuyện của anh, từ chối là quyền của tôi. Tôi chỉ khuyên anh như thế thôi, anh nghe hay không nghe là việc của anh.”

- “ Tôi tin mình sẽ làm được. Bây giờ anh ta là bạn trai em, biết đâu sau này sẽ không phả.”

- “ Đúng! Bây giờ anh ấy là bạn trai tôi, sau này, anh ấy không còn là bạn trai tôi nữa, mà sẽ là chồng tôi.”

Nói rồi, bế Rain rời đi, để lại một chàng trai với bao nhiêu thứ cảm xúc đan xen...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.