Ván Cờ Người

Quyển 2 - Chương 1: PHẦN II: NAM - Ăn quả nhân sâm



«Cục diện của bài mạt chược thể hiện giá trị độc đáo của nó, giá trị của nó là ngăn ngủi, biến hóa, trong giây lát giá trị tự thân không mỏng manh, chỉ trong chớp mắt lại trở về trạng thái bình thường, thành một con bài bỏ đi. Bài tú-lơ-khơ không như vậy, “át chủ” mãi mãi là chúa tể, sự tồn tại của nó quyết định trật tự không bình đẳng, có ý nghĩa áp chế và phục tùng. Ai có nó là nắm chắc phần thắng…"

***

Oánh Oánh gọi điện cho Hồ Bằng, bảo một bạn mạt chược hẹn rồi mà không đến, chị muốn tìm số điện thoại của một người khác.

Hồ Bằng cảm thấy cơ hội đã đến, vội vã đi ngay. Quả nhiên, bàn mạt chược của Oánh Oánh vẫn chưa bắt đầu, chị đã hẹn một bạn chơi có cái biệt danh “Khô khô”, hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Oánh Oánh gọi ván ù nhỏ là khô, khô nhỏ, trừ những lúc bất đắc dĩ, nhìn chung ít khi ù bài như thế, giống như bắt cá không bao giờ bắt cá giống. Người có tên “Khô khô” chỉ cần ù, dù có ai kêu đó là ù nhỏ thì chị ta cũng mặc. Những lúc bình thường Oánh Oánh không thích gọi chị ta đến, nhưng lần này vì thiếu người chơi.

“Khô khô” nói: “Tốt rồi, lại có thêm người, ba chân thiếu một cũng dễ tìm”. Oánh Oánh nhìn Hồ Bằng: “Không tính cậu”. “Khô khô” trố mắt: “Thật lạ kì, không phải tớ chưa chơi với anh này, lần trước thua anh ấy, nay muốn anh ấy thua lại, đằng ấy không cho tớ có cơ hội lấy lại vốn à?”. Oánh Oánh nói: “Nhà cậu Bằng có chuyện, không tâm trạng nào ngồi chơi, đúng vậy không?”.

Hồ Bằng gật đầu, anh chỉ có thể thuận theo ý Oánh Oánh. “Khô khô” không chịu, định khuyên Hồ Bằng vào cuộc, nhưng anh bị ánh mắt lạnh lùng của Oánh Oánh ngăn lại. Lúc này chị liên tục lật tìm số điện, muốn gọi điện cho bạn chơi nào đó.

Những bạn chơi của chị nếu không đi làm thì cũng đang bận việc, nhiều hơn cả là cũng đang chơi. Trong điện thoại nghe rõ tiếng xóc bài rào rào. “Khô khô” đứng ngồi không yên, bắt đầu trách cứ Oánh Oánh, hỏi chị đã hẹn rồi nhưng tại sao người không đến.

Oánh Oánh giải thích: “Hồng bảo đến nhưng vì cơ quan đang có chuyện cho nghỉ việc, phải dự họp đột xuất; một người nữa là Hứa Tiểu Bình sáng hôm qua đã nhận lời, nhưng tối hôm qua chơi bài với ai đó bị thua đậm, hết tiền, khuyên bảo thế nào cũng không đến, muốn đến chơi phải chờ kì lương tháng sau”.

Hồ Bằng thấy Oánh Oánh không tìm được người chơi, anh gợi ý mời Chu Lâm, hỏi cô ta có rỗi không. Oánh Oánh lừ mắt với Hồ Bằng: “Chị không có số điện thoại của con hồ li tinh ấy”.

Hồ Bằng cũng không nhìn sắc mặt Oánh Oánh, không biết ý chị, anh bảo mình có. “Khô khô” sốt ruột, giục anh đưa số điện của Chu Lâm cho Oánh Oánh, để chị gọi ngay cho cô ta.

Điện thoại đã kết nối, Oánh Oánh nói với Chu Lâm bằng giọng điệu khô cứng: “Thiếu một người, cô có đến được không?”

Chu Lâm phấn khởi lắm: “Em đến! Em đến! Các chị phải chờ em đấy nhé, mười phút nữa em có mặt”.

Chưa đầy mười phút sau Chu Lâm đã có mặt, cô ta phi xe máy đến, bước vào nhà không kịp bỏ mũ bảo hiểm xuống cô đã vội ngồi vào chỗ.

Chu Lâm đến, ba người vẫn thiếu một, Hồ Bằng không thể không tham gia. Oánh Oánh rất không muốn nhưng không còn cách nào.

Rất lâu không chơi mạt chược, tiền tiêu vặt trong túi không có, Hồ Bằng ngồi vào bàn cứ xoa tay, lúc chơi rất hăng, một lúc ù liền mấy ván lớn.

Sau khi thắng, Hồ Bằng muốn thôi, Chu Lâm lên giọng tai quái: “Đừng có lột sạch em đấy nhé, bây giờ bệnh viện giữ chặt, ít phong bao phong bì lắm”. Oánh Oánh nắm lấy câu nói của Chu Lâm, giọng đầy ẩn ý: “Cậu Bằng rất có bản lĩnh, cứ lột sạch cô ấy ra, để bọn chị no mắt”. “Khô khô” phấn khởi gật đầu, câu nói làm chị ta cười ngặt cười nghẽo, gục xuống bàn mà cười.

Hồ Bằng nói với Chu Lâm: “Anh với em không cần tính nợ, em cứ thua một ván lại cởi một chiếc, cởi cho đến giới hạn lộ điểm thì thôi”.

Chu Lâm cười hì hì: “Lộ điểm cũng không sợ. Về mùa hè tiến hành những ca đại phẫu, đứng bên bàn mổ hàng mấy tiếng đồng hồ, cánh y tá bọn em bên trong áo blu chỉ mặc một cái quần lót. Bác sĩ muốn đi tiểu cũng không rời bàn mổ, bọn em phải lôi giúp cái ấy ra để các vị đi. Không ai cảm thấy mất tự nhiên”.

“Khô khô” sợ chưa đủ vui, chị ta nói: “Vậy tiếp theo cô cởi đồ chứ, chúng tôi không phản đối, được thua chúng tôi tự tính với nhau, không liên quan đến cô”.

Chu Lâm nói: “Không đâu, trời lạnh lắm”.

Trong lúc nói, Chu Lâm đánh với Hồ Bằng mấy quân, thấy có khả năng ù, Oánh Oánh và “Khô khô” hồi hộp, chỉ có Hồ Bằng coi như không để ý. Thấy Hồ Bằng như vậy Oánh Oánh có phần bực mình, vẻ mặt tỏ ra buồn. Rất may bài của Chu Lâm không ù nổi, mà chính là Hồ Bằng ù.

Hồ Bằng ngồi đối diện với Chu Lâm, anh đánh tiếp một quân, Oánh Oánh và “Khô khô” cảm thấy không nên. Oánh Oánh thỉnh thoảng lại đưa mắt quan sát Chu Lâm, xem cô ta có nháy mắt với Hồ Bằng không. Nhìn vẻ mặt Chu Lâm sẽ không thấy được vấn đề, Oánh Oánh nghi ngờ có phải hai người “đánh điện báo” ở dưới gậm bàn hay không, chị đưa một chân vốn để gần chân Hồ Bằng ra ngáng giữa chân hai người, như vậy nếu Chu Lâm có động tác nhỏ nào cũng đều bị phát hiện.

Chu Lâm không làm động tác gì, một con bài của Hồ Bằng bị Chu Lâm ăn, cô xòe bài ra. Oánh Oánh lập tức đẩy bài của mình, giận dỗi: “Chơi thế này thì thôi đi!”.

“Khô khô” hòa giải: “Không trách được anh Bằng, anh ấy đánh đúng, nhưng không đề phòng”.

Oánh Oánh nghe “Khô khô” nói, cảm thấy mình mất bình tĩnh, đưa mắt lặng lẽ nhìn Hồ Bằng. Hồ Bằng vẫn bình tĩnh, không tức giận, thậm chí vẻ mặt còn tươi cười.

Cuộc chơi kết thúc, Hồ Bằng đứng dậy bước ra về, để “Khô khô” và Chu Lâm ở lại ăn cơm của nhà hàng Đầu bếp Du đưa đến.

Nhìn món lươn om đặt riêng cho Hồ Bằng, Oánh Oánh tức không nói được gì, chị lấy đũa gẩy gẩy thức ăn, không muốn ăn. Có tiếng chuông điện thoại di động, xem ra điện của Hồ Bằng, chị đứng lên, ra ngoài nghe điện.

Hồ Bằng gọi điện đến không có gì khác, anh chỉ giải thích: “Có đề phòng, nhưng không đúng quân. Với lại, không vì đề phòng mà bỏ bài tốt”. Thấy Oánh Oánh không nói gì, anh lại nói: “Nói đến cô Lâm, em tốt với cô ta để làm gì? Em đâu có thân với cô ấy, chỉ biết chị…”.

Oánh Oánh nói: “Đừng nói nữa, cậu nhiều lý lẽ lắm”.

Nghe xong điện thoại, về bên bàn ăn, Oánh Oánh thấy muốn ăn, cũng không cau có với hai người bạn chơi bài, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lên.

Hồ Bằng không giận thái độ bực bõ của Oánh Oánh đối với mình hay sao? Không giận! Cái ghen của Oánh Oánh làm anh vui.

***

Hồ Bằng lại chơi mạt chược bình thường, Oánh Oánh để chuyện của Vân Tài sang một bên, không nói gì nữa.

Oánh Oánh nhìn Chu Lâm thật gai mắt, lần sau không gọi cô ta đến nữa, thà rằng thiếu ngườikhông chơi cũng được. Chị hỏi riêng Hồ Bằng, tất nhiên đùa vui, bảo anh “xâu chuỗi” với Chu Lâm.

“Xâu chuỗi” là điều rất muốn và tối kị giữa những người chơi mạt chược với nhau. Ai cũng muốn trên bàn mạt chược bốn bên hỗn chiến, ba bên là địch thủ có một đồng minh với mình, nhưng ai cũng sợ người khác “xâu chuỗi” mình trở thành đối tượng để mọi người công kích.

Hồ Bằng giải thích, Chu Lâm chủ động cho anh số điện thoại, mong lúc nào thiếu người chơi thì gọi cô ta. Đúng như vậy, Oánh Oánh nhìn anh không giống với người nói dối.

Oánh Oánh đưa ra qui định, chơi mạt chược ở nhà chị, người được nhiều nhất lúc tan cuộc phải giúp chị thu dọn. Điều này rất hợp yêu cầu, mọi người đều tán thành.

Hôm ấy Hồ Bằng được nhiều nhất, lúc tan cuộc chơi anh phải ở lại, anh nói như để hai người kia nghe trước khi ra về: “Ở nhà cái chai dầu đổ tôi cũng không nhấc lên, nhưng đến đây phải lau bàn, quét nhà”. Oánh Oánh như độ lượng khoan dung: “Cậu cứ thu gọn quân bài trên bàn rồi về cũng được”.

Hồ Bằng thu gọn quân bài nhưng vẫn không về, Oánh Oánh bảo anh gọt giúp khoai mài. Chị bảo Văn Hòa lên tỉnh học tập, thật ra trên Ủy ban tỉnh tổ chức cho mọi người đi du lịch Tam Á tắm nắng.

Oánh Oánh nói, chị rất thích ăn củ mài, nhưng sợ phải gọt, da chị nhạy cảm, dính một chút cũng không được.

Củ mài dính nhớp nháp, nhựa đầy tay Hồ Bằng. Oánh Oánh làm cá ngưỡng, một loại cá hình thù kì dị. Cá này có cái đầu bé miệng loe, giống như cá nheo, không vẩy da vàng, có đốm màu xám, vây trên lưng có một cái xương gai nhọn và cứng. Hai người nói chuyện với nhau, sơ ý bị xương đâm vào tay, chị kêu ré lên. Hồ Bằng đi tới xem, bảo chị nắm chặt vết thương. Anh vội rửa sạch tay, lấy trong ví ra một mảnh băng cầm máu.

Oánh Oánh rất cảm kích, cười với Hồ Bằng, Hồ Bằng rất thích cái cười duyên dáng của Oánh Oánh.

Hồ Bằng nói, làm cá ngưỡng rất phiền phức, ở nhà anh không bao giờ làm. Oánh Oánh nói, chị thích ăn nên không sợ tốn công tốn sức, canh cá trắng như sữa. Chị giữ Hồ Bằng lại ăn cơm, anh chần chừ, không đáp ứng ngay. Oánh Oánh rất mong anh ở lại, hỏi có phải anh đang bận việc quan trọng, có nhất định phải về nhà? Hồ Bằng nói có việc, nhưng không quan trọng. Vậy là Oánh Oánh giữ anh lại bằng được, ăn xong rồi bận gì thì bận.

Một lúc sau, Oánh Oánh ở trong bếp lại kêu ré lên, tay cứ vẩy vẩy. Hồ Bằng hỏi có chuyện gì, Oánh Oánh bảo ngứa, ngứa không chịu nổi. Hồ Bằng không hiểu: “Củ mài em gọt cơ mà, tại sao tay chị lại bị ngứa?”. Oánh Oánh nói: “Vừa rồi cậu chạm vào tay chị”.

Hồ Bằng thấy Oánh Oánh sắp chảy nước mắt, vội hỏi chị trước đây bị như thế phải làm gì? Oánh Oánh thở hổn hển, bảo phải hơ lửa. Hồ Bằng đưa chị đến bên bếp lửa, hơ bàn tay chị lên ngọn lửa. Oánh Oánh nói: “Cậu là của nợ đời, chặt cái bàn tay tội vạ của cậu đi”. Hồ Bằng không nỡ buông tay Oánh Oánh, anh cảm thấy bàn tay Oánh Oánh mềm như không xương. Anh như bị mất hồn, tưởng tượng bàn tay rất thích thú ấy du ngoạn trên người mình thì cảm giác thế nào nhỉ. Không biết Oánh Oánh có thấy biểu hiện của Hồ Bằng không, chị không muốn tiếp tục, rụt tay lại, thở nhẹ nhàng, bảo đỡ ngứa rồi.

Tiếng nói của chị vừa dứt thì cơ thể vặn vẹo, chị nói: “Hỏng quá, người cũng ngứa, vừa rồi kéo cái khăn, sợ tay tiếp xúc với da”. Hồ Bằng rất quan tâm hỏi chị ngứa ở đâu, Oánh Oánh đỏ mặt, bảo ngứa bên hông, chị chạy vội vào nhà tắm, xối nước ào ào.

Một lúc lâu Oánh Oánh mới từ trong nhà tắm ra. Mặt chị vẫn đỏ, chị nhìn Hồ Bằng, hỏi anh có thấy buồn cười không. Hồ Bằng lắc đầu, nói không có gì đáng buồn cười.

Người Oánh Oánh lại ngứa, Hồ Bằng kéo chị, không để chị vào nhà tắm nữa, anh hơ lửa cho chị.

Oánh Oánh chỉ vào chỗ ngứa bên cạnh sườn, hỏi anh làm thế nào để hơ lửa vào bên hông? Hồ Bằng lấy bật lửa. Oánh Oánh ngần ngại, nhưng rất ngứa, chị vén cao áo. Mắt Hồ Bằng như hoa lên, anh định thần lại mới thấy rõ phần hông đầy đặn của chị. Vùng hông mềm mại nổi rõ đường cong, lớp da bụng nõn nà và tấm lưng óng ả. Tay chị chỉ vào một vùng da đỏ lên vì gãi, nói: “Ở đây, ở đây..”.

Hồ Bằng bật lửa, Oánh Oánh kêu lên đừng để bỏng, chị kéo áo cao hơn. Hồ Bằng vờ dùng bật lửa hơ lên người Oánh Oánh, mặt anh áp gần hơn với cơ thể chị, gần với nơi da thịt của chị để lộ. Oánh Oánh cảm nhận được hơi thở của Hồ Bằng trên người mình, bất giác đẩy nhẹ anh ra. Hồ Bằng nắm chặt tay Oánh Oánh, tiếp theo ôm ngang người chị, áp môi vào môi nhau. Mặt Oánh Oánh đỏ bừng, mím môi chống lại. Tay trái Hồ Bằng ôm đầu chị, tay phải luồn vào trong áo, kéo nịt vú để sờ bầu vú căng mọng của Oánh Oánh, lưỡi anh rất ngoan cường. Chỉ một lúc sau, người Oánh Oánh mềm nhũn, hai cánh tay ôm chặt Hồ Bằng, hé miệng để lưỡi Hồ Bằng đưa đi đưa lại. Quần áo trên người Hồ Bằng chà xát trên người Oánh Oánh, da thịt vẫn tiếp xúc, cho đến khi Oánh Oánh lả đi, không còn sức lực.

……

Xong việc, Hồ Bằng vội vã mặc áo quần, nhìn Oánh Oánh, cũng mong chị nhanh nhanh mặc quần áo.

Oánh Oánh dùng tấm chăn để che ngực, ngồi bất động. Hồ Bằng giục: “Mặc áo quần vào đi!”. Oánh Oánh im lặng. Hồ Bằng lại giục: “Oánh, mặc đồ vào”. Oánh Oánh vẫn ngồi im.

Hồ Bằng cố làm ra vẻ bình tĩnh lấy thuốc ra hút, sang phòng khách lấy li trà của anh.

Oánh Oánh nói: “Cậu về đi!”.

Nghe Oánh Oánh nói vậy, Hồ Bằng đứng lên lấy áo ngoài, giống như sẽ lập tức ra đi.

“Tôi sẽ nói với anh Hòa”. Oánh Oánh tự nhủ, mà cũng giống như nói với Hồ Bằng.

Hồ Bằng cười, hỏi Oánh Oánh: “Nói với anh Hòa để làm gì?”.

Oánh Oánh hàm hồ, giận dỗi: “Sớm muộn gì rồi tôi cũng sẽ nói”.

Hồ Bằng bỏ đi thẳng. Dọc đường anh gọi điện cho Oánh Oánh, một lúc lâu sau chị mới nhận điện.

Chị hỏi: “Cậu còn muốn gì nữa?”.

Anh nói: “Em nghĩ, về nhà sẽ nói chuyện này với Vân Tài”.

Oánh Oánh cuống lên: “Cậu nói thế là ý làm sao? Cậu dám làm như vậy à?”.

“Có gì mà không dám? Chị nói với anh Hòa, em sợ gì? Vân Tài không dám làm gì em thì chị biết rồi đấy”.

“Cậu Bằng, tôi nghĩ cậu dám làm, nhưng đừng làm gì hại đến tôi”. Giọng Oánh Oánh dịu lại: “Ngày mai cậu gọi điện cho tôi. Bây giờ tâm trí tôi đang rối cả lên”.

Hồ Bằng nói: “Em cũng đang rối lên, chị làm em vui lắm”.

Oánh Oánh thở dài, đặt máy xuống.

Hồ Bằng rất vui, anh đi tắm hơi, nằm nhớ lại chuyện vừa rồi với Oánh Oánh, cảm thấy có nhiều chi tiết thật bất ngờ, có thể nói cả quá trình rất tình cảm. Cơ thể Oánh Oánh đẹp, lúc làm tình thật đáng yêu, cháy bỏng tâm hồn. Anh cảm thấy với một người con gái như vậy phải làm nhiều lần. Thời gian vừa rồi anh làm tình toàn với các cô gái làm tiền, một, hai, ba… mua vé. Quá trình đơn giản, không có gì lưu luyến và đáng nhớ, những chuyện đã quên từ lâu, hôm nay lại trở về.

Về đến nhà, Vân Tài lấy trà cho anh, đó là việc làm chưa từng có, chị còn liên tục tiếp nước, cũng không dành ti vi với chồng. Hỏi ra mới biết có chuyện, chị nói hồi tối nhà máy họp nghiên cứu xử lý việc của chị.

Ban Giám đốc nhà máy bột giấy họp không quá lâu, ý kiến xử lý của Giám đốc được mọi ngườitán thành. Việc của Ngọc Mai và những người có liên quan để lại nhà máy xem xét, tiền phạt nhiều ít tùy từng trường hợp, Hiểu Quyên ít tuổi nhất bị khai trừ đoàn.

Chồng Ngọc Mai rất biết cách, cuộc họp của Giám đốc nhà máy vừa tan được năm phút, ông đã gọi điện đến cảm ơn ông Vũ, Giám đốc nhà máy.

Ông Vũ nói: “Tôi mong Sở Công an cũng thả ngựa, sự việc coi như xong. Có điều có ai đó tố giác với họ, tôi lo lắm, nếu có quan hệ tốt đến nói với họ một tiếng để cái sảy không nảy cái ung.

***

Chín giờ sáng Hồ Bằng gọi điện cho Oánh Oánh. Chị không nghe điện, một lúc sau gửi tin nhắn bảo đang họp.

Sau đấy Oánh Oánh gọi điện cho Hồ Bằng, chị bảo cả đêm không ngủ được, sáng nay đi làm hai mí mắt nặng trĩu, không mở ra nổi. Chị trách Hồ Bằng quá đáng, hỏi anh có phải đối với phụ nữ đều thế hay sao. Hồ Bằng vội phủ nhận, nói anh từ lâu có tình cảm với chị, không nén nổi tình cảm lúc bấy giờ. Oánh Oánh hỏi có tình cảm là ý làm sao, anh nói trái tim rung động, ngày nào cũng nghĩ đến chị.

Oánh Oánh thở dài, bảo rằng Hồ Bằng gần đây tâm trạng không ổn định, một khi ổn định trở lại sẽ không như thế.

Hồ Bằng nói: “Không tồn tại chuyện tình cảm không ổn định, muốn với Oánh một lần như thế, mãi mãi như thế”.

Anh hiểu ra rằng, mình đang thẳng thắn nói những lời ma mãnh, vào lúc này phải như thế, phải nói thật xác đáng dứt khoát những lời ma mãnh, nói mặt không biến sắc, tim không rung động. Anh cảm thấy đấy là một tài năng đặc biệt của mình, chỉ có những người đàn ông xấu xa đến độ kiệt xuất mới có được tư chất bẩm sinh ấy. Anh càng hiểu, người phụ nữ bị lừa là vì họ thích thú những thứ đó.

Buổi chiều, Oánh Oánh lại gọi điện cho Hồ Bằng: “Oánh cứ nghĩ, chuyện hôm qua thật sự sai lầm, Oánh không tốt, bình thường có phần tùy tiện với Bằng. Sau này sẽ không thế nữa, Bằng phải đồng ý với Oánh”.

Hồ Bằng bảo không đồng ý. Nghe trong điện thoại không còn tiếng của chị nữa anh đành phải nói đồng ý. Oánh Oánh không yên tâm, hỏi Hồ Bằng nói có chắc chắn không đấy, nếu không có gì bảo đảm thì từ nay về sau không nhìn mặt anh nữa.

Hồ Bằng nói: “Bằng thề với Oánh đấy”.

Oánh Oánh cười: “Đàn ông thề thốt dễ như ăn một miếng thịt”.

Hồ Bằng nói: “Bằng nghĩ ra rồi, hôm qua là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm”. Oánh Oánh hỏi anh, nói như vậy với ý gì, Hồ Bằng bảo không có ý gì.

Oánh Oánh hỏi Hồ Bằng: “Có phải hôm qua Bằng bị quá kích thích? Nếu đúng, Oánh sẽ tha thứ cho Bằng”.

Hồ Bằng nói: “Không phải!”.

Oánh Oánh trách: “Vậy là không đúng rồi. Chúng ta đều là những người đã có gia đình, Bằng làm như vậy là có lỗi với Vân Tài, Oánh cũng có lỗi với anh Hòa”.

Hồ Bằng đúng là con người nhanh trí, nói ngay: “Mặc cô ấy, Bằng chỉ biết mình phải với mình, tôn trọng tình cảm của mình”.

Oánh Oánh im lặng hồi lâu, giọng nói như dồn nén, chị hỏi Hồ Bằng nói vậy với ý gì.

Câu trả lời của Hồ Bằng như tự nhiên bật ra: “Bằng thích Oánh!”

“Bằng, Bằng…” Oánh Oánh không nói nữa.

Cúp máy, Hồ Bằng tự nhủ: người đàn bà này như nhỏ hơn mình. Không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Bỗng anh muốn đến Công ty của Hữu Ngư, đến thăm dò động tĩnh của Văn Hòa.

Đến nơi, Hồ Bằng giật mình, hôm qua Văn Hòa đã đáp máy bay từ Tam Á về, nhưng anh ta không về nhà, mà cùng với Hữu Ngư và những người khác chơi mạt chược thâu đêm suốt sáng.

Hồ Bằng thầm chúc mừng, nếu cuộc chơi của Văn Hòa kết thúc sớm, về nhà bắt được thì ôi thôi, lúc này sẽ không biết như thế nào.

Suốt đêm chơi mạt chược, lúc này Hữu Ngư về ngủ, Đại Trung và một người nữa đang kí giấy cho vay tiền. Đại Trung cho vay nặng lãi, lãi suất tháng từ một đến hai hào. Cho vay một trăm nghìn lãi đáo hạn sẽ là mười nghìn, anh bảo người vay viết giấy vay mười một nghìn, nhưng chỉ cầm mười nghìn. Trong giấy vay nợ, Đại Trung viết thế này:

“Hôm nay vay của…, … nhân dân tệ, đến ngày… tháng… năm… một lần trả hết. Là tình cảm bạn bè, đến hạn trả nợ không tính lãi; thời gian trả không đúng hạn bị phạt gấp ba lần lãi suất ngân hàng tại thời điểm đó đồng thời phải chịu trách nhiện trước pháp luật”.

Người vay tiền vội vàng kí vào giấy vay của Đại Trung để nhanh chóng được vay. Đại Trung đi gọi điện thoại, một lúc sau có người đưa tiền đến, tiền mặt. Có đến mấy bó, số lượng không nhỏ.

Hồ Bằng hút thuốc của người vay tiền mời, hỏi Đại Trung gần đây cả nhóm có bận lắm không, Đại Trung bảo Hồ Bằng nói cụ thể hơn, cuối cùng anh định hỏi ai? Hồ Bằng nói, anh muốn hỏi Triệu Kim Thần, anh không dám hỏi Đại Trung người anh cần hỏi.

Đại Trung nói, Kim Thần mở xưởng chế biến chất vỏ tôm, rất trúng.

Chỉ một lúc sau Văn Hòa đến, mi mắt sụp, anh ta ngáp dài. Anh đặt cái cặp da xuống, trách Đại Trung lấy tiền quá gấp, bảo từ nay về sau phải cho một khoảng thời gian nhất định, nói sớm để chuẩn bị. Thấy Đại Trung nháy mắt ám chỉ đang có mặt Hồ Bằng, Văn Hòa không cho là có vấn đề, nói: “Cậu Bằng là người của cánh ta”.

Hồ Bằng hiểu ra, vừa rồi Đại Trung lấy tiền của Văn Hòa để cho vay nặng lãi.

Văn Hòa nói: “Anh Thần nhập ba trăm nghìn nguyên liệu còn thiếu một ít, chuyện của bạn bè không được bỏ qua”. Anh hỏi Hồ Bằng hiện tại trong người có tiền hay không.

Hồ Bằng lắc đầu. Văn Hòa nói: “Cậu Thần trả lãi suất, anh em với nhau nợ nần phải rành mạch”.

Đại Trung cười: “Không phải lo, cậu ấy là thiên hạ đệ nhất nghèo”.

Trước đây nghe những lời ấy, Hồ Bằng chỉ cười, bây giờ nghe, lại chính là Văn Hòa nói ra, Hồ Bằng rất ngượng.

Hồ Bằng thấy Đại Trung đưa cho Văn Hòa một gói giấy, có thể của người vay vừa rồi để lại. Văn Hòa ngáp dài, giơ gói giấy lên, nói bù vào chỗ hôm qua thua. Giọng cảm khái, anh nói: “Tiền đến nhanh mà đi cũng nhanh!”.

***

Mãi mới đến thứ sáu.

Trên bàn mạt chược Hồ Bằng vẫn rất tự nhiên, Oánh Oánh lại không tự nhiên, tỏ ra bồn chồn.

Mọi ngày, cuộc chơi kết thúc, Oánh Oánh sẽ nói: “Vẫn giờ này ngày mai chơi tiếp nhé”. Ai không tham gia sẽ nói rõ lý do, để Oánh Oánh tìm người khác. Nhưng hôm nay kết thúc cuộc chơi, Oánh Oánh không nói gì, Hồ Bằng hỏi ngày mai thế nào chị cũng không trả lời. Cho đến khi Hồ Bằng hỏi lại, chị mới nói: “Ngày mai thôi, tôi có việc bận”.

Oánh Oánh bảo Hồ Bằng đưa “Bánh vừng” về, “Bánh vừng” rất bằng lòng, nhưng Hồ Bằng lại không muốn. Dọc đường Hồ Bằng tìm lý do để chia tay “Bánh vừng”, quay lại gõ cửa nhà Oánh Oánh.

Oánh Oánh hé mở cửa, nói nhỏ: “Bằng quay lại làm gì?”.

Hồ Bằng đẩy cửa lách vào, Oánh Oánh chưa kịp phản ứng thì anh ôm lấy chị.

Oánh Oánh giãy giụa: “Bằng to gan thật”. Hồ Bằng không nói gì.

Oánh Oánh nắm tay Hồ Bằng, nói: “Đây là cưỡng hiếp đấy chứ?”. Hồ Bằng thở hổn hển: “Bằng cưỡng hiếp Oánh đấy, chả nhẽ Oánh không muốn hay sao?”.

……

Xong việc, Hồ Bằng vùi mặt vào lòng Oánh Oánh, nghe nhịp tim gấp gấp của chị.

Hai bầu vú của Oánh Oánh rung rung, xúc động, khơi gợi tình dục của Hồ Bằng, một tay anh du ngoạn nhẹ nhàng cặp đùi của chị, một tay đặt lên ngực vuốt ve sờ nắn. Chị hưởng ứng, dùng cái hôn thô bạo để bày tỏ sự hưng phấn, hơi thở gấp gấp biểu thị sự bức bách ham muốn, khi cơ thể chị rung động mạnh Hồ Bằng lại cho vào. Chị kêu lên một tiếng sau đó là tiếng rên rỉ không ngớt. Hồ Bằng sợ tiếng rên của chị xuyên tường, anh dùng cặp môi của mình để bịt miệng chị, gia tăng động tác điên cuồng trên người chị.

Hồ Bằng và Oánh Oánh đều biết Văn Hòa cùng với nhóm Hữu Ngư chơi mạt chược suốt đêm, bốn giờ sáng thì Hồ Bằng ra về. Oánh Oánh ôm anh, áp mặt mình vào mặt anh, hít thở mạnh, lắc đầu. Hồ Bằng không biết Oánh Oánh đang tự trách mình hay không còn biết làm gì hơn, chị khẽ mở cửa cho Hồ Bằng ra. Hồ Bằng nâng cao bước chân không để lại một tiếng động nào.

Trên đường về anh nhận được điện thoại của Oánh Oánh, chị hỏi anh ngày mai có thể cùng đi Dương Châu mua sắm áo quần được không. Thực tình anh không muốn đi, nhưng vẫn phải đáp ứng. Hai người hẹn mười giờ gặp nhau ở Văn Xương Các của Dương Châu.

Hôm sau, Dương Châu mưa nhẹ, hai người gặp nhau nhưng không đến siêu thị mua đồ. Hồ Bằng bảo Dương Châu nhỏ bé, rất có thể gặp người quen. Oánh Oánh cũng thấy đúng như vậy, ngồi xe đã mệt, tốt nhất tìm chỗ nghỉ.

Họ vào khách sạn Tân Thế Kỉ, vào phòng liền treo biển “Xin đừng làm phiền”. Trong suốt thời gian đó họ chỉ bị làm phiền một lần, buổi trưa Văn Hòa gọi điện cho vợ. Anh hỏi chị đã ăn cơm chưa, chơi ở Dương Châu có vui không. Hồ Bằng và Oánh Oánh đang vận động ở trên giường, chị bảo đang ăn cơm, Hồ Bằng nháy chị bảo ăn rất ngon, chơi rất vui. Chị không nói.

Văn Hòa như cầu khẩn, nếu có thời gian thì đến thăm con. Chị hỏi lại chồng: “Nó là con anh, chẳng nhẽ không phải con em? Nếu em có thời gian, lẽ nào lại không đi thăm? Không cần anh nhắc nhở, nếu anh thật sự quan tâm đến con thì đến ngay Dương Châu để chúng ta cùng đi thăm”.

Hồ Bằng lấy chân nháy vào chân Oánh Oánh, sợ Văn Hòa đến thật. Oánh Oánh cúp máy, nói: “Sợ gì, anh ấy không đến đâu, đã hàn chặt ở bàn mạt chược rồi, Oánh nghe rõ cả tiếng xóc bài”.

Hồ Bằng muốn rồi lại muốn nữa, Oánh Oánh không đồng ý, bảo không được làm chị mệt. Chị lấy từ túi xách ra thuốc lá Trung Hoa đựng trong hộp cho Hồ Bằng hút, bóc quýt, tẽ từng múi, rất cẩn thận loại bỏ xơ, đưa vào miệng anh.

Hồ Bằng chưa bao giờ được phụ nữ chăm sóc như vậy, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm thấy Oánh Oánh đúng là một phụ nữ tốt. Nghĩ đến Văn Hòa cũng được chăm sóc như thế này, lập tức lòng những chua xót, anh bắt đầu nói xấu Văn Hòa, kể những chuyện xấu xa của nhóm Hữu Ngư, trong đó có Văn Hòa.

Oánh Oánh ôm vai Hồ Bằng, áp đầu vào lòng ngực anh: “Đừng nói nữa, lúc chúng ta bên nhau đừng nên nhắc đến anh ấy”.

***

Từ khi Hồ Bằng có quan hệ với Oánh Oánh, anh đến Công ty của Hữu Ngư ít đi. Lý do tâm lý, anh sợ gặp mặt Văn Hòa. Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy phải như xưa mới không bị phát hiện. Hữu Ngư và Đại Trung đều là những yêu tinh, thường xuyên chơi cùng với hai người này có thể biết mọi động hướng của Văn Hòa, có thể biết mọi lời lẽ và biểu hiện của Văn Hòa, có thể bổ sung những khiếm khuyết, kịp thời phát hiện vấn đề.

Hữu Ngư đúng là con người lợi hại, anh ta biết chuyện Vân Tài, hỏi Hồ Bằng sự việc đã giải quyết thế nào rồi. Hồ Bằng nói cơ bản đã xong, Hữu Ngư bảo không đơn giản thế đâu, có ngườitố việc này lên Viện kiểm sát, bảo Sở Công an buông lỏng không làm vụ này, Hội đồng nhân dân đòi chất vấn. Hồ Bằng tâm trạng nặng nề, miệng vẫn nói: “Mặc họ, trời sập còn có trần, đất sụt còn có đáy. Chuyện không lớn”.

Hồ Bằng về nhà hỏi vợ, quả nhiên sự việc trở nên nghiêm trọng, Sở Công an đã mấy lần báo cho chị biết.

Vân Tài bảo không dám nói với anh, Hồ Bằng nổi trận lôi đình vì Vân Tài giấu chuyện. Vân Tài ngồi lặng lẽ, xếp áo quần vào va li chuẩn bị đi. Hồ Bằng hỏi làm gì, chị thở hổn hển, ném ra ba tiếng: “Đi ngồi tù”.. Hồ Bằng cho rằng vợ lại về bên nhà mẹ đẻ như mọi khi, anh nghiêm khắc cảnh cáo: “Cô ra khỏi cửa cái nhà này thì đừng quay lại nữa”.

Câu trả lời của Vân Tài làm cho Hồ Bằng tức giận: “Tôi nói thay lời anh nhé: li hôn! Anh chỉ mong như thế thôi chứ gì?”.

“Tôi sợ cô bỏ à? Tôi sẵn sàng giúp cô”. Tiếng Hồ Bằng rất to. Trong lúc anh nói, Vân Tài xách va li, tung cửa bỏ đi. Anh không giữ lại, trước đây anh cũng không giữ, vào lúc này lại càng không.

Hồ Bằng gọi điện cho Oánh Oánh, nói chuyện của Vân Tài. Không ngờ, Oánh Oánh bảo anh sai rồi.

Chị bảo anh không hiểu phụ nữ, phụ nữ nhát gan hơn đàn ông, gặp chuyện gì sức ép tâm lý đều rất nặng nề. Chị mong anh hiểu Vân Tài hơn, đến mai hoặc ngày kia hai bên bớt giận, nhẹ nhàng khuyên Vân Tài quay về.

Đặt máy xuống, Hồ Bằng suy nghĩ, Oánh Oánh nói có lý. Vân Tài đang gặp chuyện không may, mình phải nhẹ nhàng một chút. Nhưng anh không muốn chỉ vài hôm đã đưa Vân Tài về, anh sợ sang nhà mẹ vợ, mà cũng muốn tỏ uy thế của mình. Anh để ý đến câu nói li hôn của Vân Tài, cảm thấy vợ đang dọa.

Hồ Bằng nhờ người thăm dò, việc của Vân Tài và mấy người nữa quả là phức tạp, rất có thể bị tạm giữ hình sự. Hồ Bằng nghĩ đến bước tiếp theo, bị bắt, bị khởi tố, bị xét xử. Cậu bạn học làm luật sư vẫn đồng ý giúp đỡ, anh ta bảo rất có thể tòa sẽ xử nhẹ thôi, cho hưởng án treo.

Hồ Bằng cảm thấy tai hại vô cùng. Đến cơ quan đi làm hình như lúc nào cũng có người nhìn theo, chỉ trỏ, bàn chuyện của anh. Anh đến hỏi Dư Tĩnh ở phòng đánh máy, trong cơ quan có ai nói gì anh không. Dư Tĩnh bảo anh thời gian này nên tỏ ra bình thường, đi làm bình thường, đừng để mọi người nghi ngờ, đặt điều này nọ. Anh hỏi có ai nghi ngờ gì anh không, cô nói: “Mọi người bảo người nhà của anh chơi mạt chược thua, tham ô tiền của nhà máy, bảo anh tính toán giỏi nhưng không tính được chuyện của vợ”.

Đúng là giấy không gói được lửa. Ở phòng làm việc Hồ Bằng tỏ ra buồn. Ông Mâu thì vẫn nói chuyện mạt chược với anh.

Ông Mâu hỏi, mạt chược và tú-lơ-khơ khác nhau ở những điểm nào? Hồ Bằng uể oải trả lời không biết. Ông không thể không nói tiếp đề tài vừa nêu:

“Mạt chược không phân to nhỏ, tú-lơ-khơ thì có. Thân phận mỗi con bài mạt chược giống nhau, không phụ thuộc to nhỏ, không có át chủ, không phân biệt tốt xấu, một vạn và chín vạn không liên quan đến lớn bé, người ra bài không theo tuần tự trước sau, bất cứ quân bài nào cũng có thể hô phong hoán vũ, đội trời đạp đất, cũng có thể là thứ tồi tệ nhất, vấn đề ở chỗ quân bài ấy xuất hiện trong trường hợp nào. Cục diện của mạt chược thể hiện ở chỗ giá trị độc đáo của nó, giá trị bản thân ngắn ngủi, biến hóa, chỉ trong giây lát giá trị bản thân của nó không còn nhỏ bé, chỉ chớp mắt lại trở về trạng thái bình thường, trở thành con bài có thể đánh. Tú-lơ-khơ không như vậy. Quân “át” luôn luôn là chúa tể, sự tồn tại của nó quyết định sự bất bình đẳng, có ý nghĩa áp chế và phục tùng, có quân “át” trong tay là nắm chắc phần thắng…”

Hồ Bằng nói: “Tôi biết, tôi biết. Trong văn phòng của chúng ta bác là quân át chủ bài, bọn cháu là ba cơ đỏ hoặc bốn cơ đen, dù sao thì cũng nhỏ hơn bác, bác là quan to có thể đè chết người”.

Ông Mâu rất không bằng lòng với khẩu khí và thái độ ấy của Hồ Bằng: “Cậu không được lồng tâm trạng của mình vào để nói chuyện với tôi. Cậu đi làm thích đến thì đến, đi muộn về sớm tôi cũng mặc kệ, ấy là Giám đốc thấy cậu. Cậu rỗi việc quá lắm, nghe nói cậu còn chữa bệnh tình dục cho ai đó cơ mà?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.