Diệp Nhiễm chạy vọt vào phòng, nhịn nhiều ngày như vậy, cô thật sự không chịu nổi.
Sau khi Diệp Nhiễm nói ra quyết định, ông bà Diệp chỉ biết trơ mắt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói cái gì, bầu không khí trong phòng đột nhiên trầm hẳn.
Có lẽ không đành lòng nhìn thấy sắc mặt con gái ngày càng tái nhợt, bà Diệp mở miệng: “Tiểu Nhiễm, kỳ thực cha mẹ đã sớm nhìn ra tâm tư trong lòng con rồi.”
Diệp Nhiễm khịt mũi, hiểu rõ cô nhất vẫn là cha mẹ.
“Chuyện đã đến nước này một phần cũng do cha mẹ. Con còn nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, đáng ra lúc đó cha mẹ nên ngăn cản con!” Bà Diệp hối hận: “Đúng là lúc ấy cha mẹ nhìn thấy điều kiện của nhà họ Kha khá tốt, Kha Dĩ Huân cũng rất ưu tú, ông bà xui lại thích con, cho nên mẹ nghĩ đây là quyết định sáng suốt. Dù sao dòng dõi nhà mình kém hơn nhà họ rất nhiều......”
Diệp Nhiễm gục đầu xuống.
“Sau này cha mẹ mới hiểu, ván đã đóng thuyền, nói cái gì cũng đều vô dụng. Lần này con trở về, trong lòng cha mẹ cảm thấy bất an. Nếu con không thể sống chung với Kha Dĩ Huân, cha mẹ vẫn sẽ ủng hộ.”
Diệp Thế Ấm nãy giờ im lặng cũng đi tới, vẻ mặt kích động, thậm chí khóe miệng co giật: “Tiểu Nhiễm, là cha vô dụng! Nếu không......”
Diệp Nhiễm nhanh chóng lắc đầu phản bác, cô khịt khịt mũi mỉm cười: “Cha, mẹ, con muốn đi tới nhà dì ở một thời gian. Con không muốn chấp nhận ý tốt của cha mẹ chồng, ân tình càng nhiều, tương lai càng khó qua.”
“Muốn đi bao lâu?” Ông bà Diệp nhìn nhau, luyến tiếc, lại cảm thấy như thế cũng tốt.
“Đi......” Diệp Nhiễm cũng mơ hồ: “Mãi cho đến khi Kha Dĩ Huân sẵn sàng ly hôn.”
***
Diệp Nhiễm ngồi trên sofa bằng vải bố cắn hạt dưa, Tỉnh Hồng và Nhạc Hâm ngồi bên cạnh vừa xem tivi vừa cười.
Căn nhà không lớn, đại sảnh chỉ có một bộ sofa và một chiếc tivi. Phòng ốc tối tăm, ban ngày xem tivi phải mở rèm cửa. Diệp Nhiễm cảm thấy mình hợp với môi trường này, tự do thoải mái.
“Này, này, tiểu Nhiễm, anh chàng kia chính là ngôi sao thần tượng đó, ngày mai chúng ta đi xếp hàng mua đĩa nhạc để nhận được chữ ký của anh ta đi! Ngay hiệu sách lớn ở trung tâm thành phố thôi!” Tỉnh Hồng rung đùi đắc ý chỉ vào tivi.
“Tỉnh Hồng! Em nên nhớ là em đã có bạn trai rồi đấy! Chú ý hình tượng một chút có được hay không?” Nhạc Hâm lập tức trừng mắt.
“Ai quy định người có bạn trai rồi thì không được nhìn người khác? Anh nhìn anh xem, chỗ nào anh bằng người ta? Nhưng mà, Hâm Hâm à, em sẽ không ghét bỏ anh đâu!” Tỉnh Hồng nắm chặt bả vai Nhạc Hâm.
“Được, em giỏi lắm.” Nhạc Hâm bỏ tay cô ta ra.
“Đi không? Đi không? Tiểu Nhiễm!” Tỉnh Hồng lại dùng khuỷu tay đụng vào Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm buồn cười nhìn hai kẻ dở hơi, Nhạc Hâm là con trai của dì, Tỉnh Hồng là bạn gái của anh, bọn họ đều đang học đại học, nghỉ hè ở nhà rảnh rỗi cực kỳ. Bọn họ lớn tuổi hơn cô, cuộc sống thoải mái không gì lo lắng. Cô thích xem tiết mục gì bọn họ cũng cùng xem, cô thích đi đâu chơi bọn họ cũng đi theo cùng.
Ngay lúc đó, dì của Diệp Nhiễm đẩy cửa nhanh chân chạy vào toilet, còn trôi chảy phân phó: “Một trong ba đứa ai có thể xuống trông nhà giúp?”
Diệp Nhiễm lập tức đứng dậy, dì thuê một mặt bằng để buôn bán sách báo, cô đến đây không có việc gì làm, chuyện trông chừng cửa tiệm đã sớm thuần thục.
Thời tiết ở đây rất nóng, chỉ ngồi chút xíu người đã đổ đầy mồ hôi, cô cầm cây quạt hương bồ ra sức quạt. Có người đến mua tạp chí, cô cười tủm tỉm ứng phó.
Một năm, thật nhanh. Năm trước cô được gả cho Kha Dĩ Huân, chuyên tâm tận lực lấy lòng anh và cha mẹ chồng.
Cô lấy mu bàn tay lau những giọt mồ hôi trên trán, năm trước cô ở trong một căn nhà xa hoa đầy đủ tiện nghi, không cảm thấy hạnh phúc là như thế nào. Năm nay cô ngồi ở bên đường thư thái chảy mồ hôi cũng rất khổ sở, cô cười, cảm thấy bản thân mình thật kiên cường.
Trên báo đưa rất nhiều tin về ngôi sao ca nhạc Thang Dung, cô thuận tay xem, anh ta là tình nhân trong mộng của Tỉnh Hồng. Tất cả các tin tức về anh ta Tỉnh Hồng đều sưu tầm lại, cô nhìn thấy dòng chữ in nghiêng có tên tập đoàn Mỹ Giai, nhịn không được nhìn kỹ. Thì ra Thang Dung là đại sứ hình ảnh của tập đoàn Mỹ Giai, nhờ anh ta mà đồ uống của bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ. Cô nhìn thấy Kha Dĩ Huân trên ảnh, truyền thông còn viết ngôi sao thần tượng là người đồng tính, cùng với ông chủ của tập đoàn Mỹ Giai có quan hệ ái muội.
Diệp Nhiễm bật cười, Kha Dĩ Huân mà là người đồng tính luyến ái? Nếu cố tình thổi phồng thì không sao, nếu quá quắt không chừng còn bị Kha Dĩ Huân kiện ngược lại. Sau khi cười xong...... trong lòng quặn đau khó hiểu.
Kha Dĩ Huân và ngôi sao thần tượng kia cùng bị đăng tin ở trên tạp chí. Khoảng cách giữa cô và anh lại càng xa xôi. Khoảng cách này không phải bởi vì chia ly, mà là năm đó cô ngốc nghếch không biết trời cao đất rộng, chỉ bằng nhất niệm chấp nhất ý nghĩ kỳ lạ. Bất kể là như thế nào, cô thành công rồi. Cô cười khẽ, ngẫm lại, cô có được xem là cô bé lọ lem hay không?
Diệp Nhiễm đặt tờ báo xuống, chậm rãi di chuyển ánh mắt. Cô giống như một đứa bé vô tình nhặt được châu báu, chỉ cảm thấy rực rỡ rất đẹp mắt, lại không biết giá trị thật sự của nó. Chờ khi cô hiểu rõ, mới thâm sâu phát hiện, bản thân cô không có quyền đeo nó.
Kha Dĩ Huân nói rất đúng, cô chẳng qua chỉ người bán hoành thánh mà thôi. Vậy mà, cô còn vọng tưởng đến việc yêu anh. Thời gian trôi qua, chính cô cũng cảm thấy thật buồn cười, cô lấy cái gì để xứng đáng với anh? Thậm chí đứa bé là mối liên kết duy nhất cô cũng làm mất.
Đôi mắt cô dừng lại trên phố, cửa tiệm kia đã đóng rồi sao? Đúng vậy, bọn họ nấu rất khó ăn.
Diệp Nhiễm đi qua nhìn vào bảng giá thuê của cửa tiệm, rất phù hợp, cô âm thầm tính toán.......
Tất cả quá khứ chỉ là một giấc mơ sang trọng, rất đẹp, nhưng cô không thể mang nó.
Hiện tại...... cô chỉ tin tưởng tay cô có thể nắm chặt gì đó, dựa vào nỗ lực để đạt được mọi thứ.
Nhờ sự hỗ trợ của cha mẹ và sự giúp đỡ của dì dượng, hơn nữa cùng với kinh nghiệm của mình trong lĩnh vực này, cuối cùng cửa tiệm hoành thánh Diệp Tử ra đời.
Diệp Nhiễm được gọi là “bà chủ”, cả ngày bận rộn vất vả, đến tối là cô mệt lã. Cuộc sống này lại khiến cô cảm thấy thoải mái, mỉm cười và vui vẻ nhiều hơn.
Nhà họ Kha cũng không liên lạc với Diệp Nhiễm, có đôi khi cô đi lang thang giải trí, gần như không nhớ rõ những chuyện trước kia.
Thời gian là phương thuốc để chữa lành mọi vết thương, thậm chí ký ức cũng đều mơ hồ, mặc kệ bi thương hay là ấm áp.